Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 746: Thì Ra Là Thế 3

"Tĩnh Nghiên, Tư Kỳ, sắp tới Tết Đoan Ngọ rồi, hai người muốn ăn bánh chưng loại nào, ba làm cho.



Lạc Tĩnh Nghiên trêu ghẹo ba Lạc: "Ba con vừa lên tiếng là chỉ có đồ ăn, đúng là tên tuổi lão tham ăn danh bắt hư truyền mà."



Ba Lạc bị con gái chọc cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm.



"Nếu không vì kẻ tham ăn như ba thì không có một đống đồ ăn ngon kia đâu. Ba mà là lão tham ăn thì hai đứa chính là tiểu tham ăn, còn cả mẹ. ." Nói tới đây, ba Lạc chạm phải ánh mắt của mẹ Lạc, hai chữ "đồ tham ăn" bèn nghẹn lại dưới yết hầu. Sau đó vội sửa thành: "Ý ba là, trong nhà chỉ có ba chúng ta là kẻ tham ăn, còn mẹ con là chuyên gia đánh giá am thực."



Mẹ Lạc không có thức giận: "Các người đều là kẻ tham ăn, tôi cũng là kẻ tham ăn, bằng không thì tôi đã là ngoại lệ rồi. Nhưng không phải là mẹ đồ tham ăn gì đó, lớn vậy rồi nói chuyện không lịch sự gì cả, tôi là, tôi là... đồ tham ăn gì chứ?” Mẹ Lạc cũng không biết nên lấy tên gì cho mình.



"Bà cũng là lão tham ăn, nhà chúng ta có hai tiểu tham ăn, hai lão tham ăn."



"Vậy mẹ thì sao?”



"Mẹ là cụ tham ăn." Ba Lạc cười: "Mẹ có nghe thấy cũng sẽ không trách chúng ta đâu."



Lạc Tĩnh Nghiên trở lại chuyện chính: "Con ăn được cả bánh mặn lẫn bánh ngọt, hai người chọn đi đi."



"Mẹ cũng vậy, không chọn." Mẹ Lạc nói.



Bà Trương đã lớn tuổi, ban ngày tuy không phải làm nhiều việc đồng áng nhưng sức lực cơ thể vẫn có hạn, lúc này đã ngủ trong phòng rồi. Lạc Tĩnh Nghiên cũng không vào quấy ray bà ấy.



Ba Lạc nói: "Chờ ba con tỉnh rồi hỏi thử. Con về hỏi Tiểu Thiên và mẹ thích ăn bánh loại nào, thích cái nào thì làm nhiều cái đó chút."



"Ai nha, còn không biết hôm đó có phải làm việc không." "Không biết nữa, chúng ta chưa từng đón Tết Đoan Ngọ ở đây, không biết quy định ở chỗ này."



Lạc Tĩnh Nghiên cũng không biết trong thôn có đón tết Đoan Ngọ không: "Nếu không được nghỉ thì tối làm. Dù sao bây giờ con và Tiểu Thiên cũng ở ngoài, chỉ cần chúng con cần thận chút, khi nào tới cũng không sợ bị người khác phát hiện.”



"Cũng đúng.”



Lạc Tĩnh Nghiên định lần sau tới sẽ đem gạo nếp, đường trắng và táo đỏ lại làm bánh chưng để ở đây dự phòng.



Trên núi.



Trần Kim Long dắt theo thuộc hạ đi tới phía tây ngọn núi sau đại đội Thắng Lợi.



Trần Kim Long có được vòng cổ Kê Huyết Thạch thì yêu thích không rời tay.



Ngoài việc luôn đeo trên cổ, ngày nào ông ta cũng vui vẻ cầm nó trên tay thưởng thức một lúc lâu.



Phó chỉ huy của ông ta, Hồng Nguyên bảo tới bẩm báo với ông ta: "Đại ca, bên kia đã ra tay, bây giờ trong tay chúng ta trống trơn, rảnh rỗi rất khó chịu. Khi nào thì chúng ta làm một trận mới?”



Trần Kim Long híp mắt đánh giá Kê Huyết Thạch trong tay rồi chậm rãi mở miệng.



"Nghỉ ngơi hai ngày đã, nếu thật sự không muốn ngồi yên thì rải lưới, bắt được một đám rồi ra tay."



Hồng Nguyên Bảo lập tức nở nụ cười, điều này nghĩa là rất nhanh anh ta sẽ được ôm gái xinh.



"Đại ca, những việc này không cần ngài nhọc lòng, giao cho tôi là được."



"Chúng ta vừa tới đây, nhất định phải cần thận, đừng kinh động tới công an ở đây. Phải bí mật có biết chưa?"



"Biết biết, đại ca, chúng ta làm việc này bao lâu rồi, sao tôi lại có thể bất cần được? Yên tâm, nếu có cơ hội thích hợp tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tốt."



"Ừm, tóm lại nhất định phải cần thận.”



"Vâng, đại ca." *



Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu ở bệnh viện hơn mười ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận