Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 677: Mất Phương Hướng 1

Bà ta đưa khăn tay và tiền của mình cho Lưu Ái Quốc: "Ái Quốc, con xem đi, đây chính là tiền mẹ làm mắt, khăn tay cũng là của mẹ. Hóa ra là bị vợ của con trộm mắt. À, chắc chắn là cô ta định giữ lại tiêu cho bản thân, sợ mẹ tìm ra được từ trên người của cô ta, cho nên vu oan cho thanh niên trí thức Trang, để chúng ta đến tìm thanh niên trí thức Trang đòi tiền, tiện thể cho bản thân rút lui an toàn. "



Nếu chuyện đã là do Lý Hồng Anh làm, thế thì chính là cô ta đã vu oan cho Trang Phi Phỉ, cho dù Trang Phỉ Phỉ chỉ là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng phải đâu phải dễ để bọn ho muốn bắt nạt thế nào cũng được, nếu cô ta đi báo với Đại đội trưởng, ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng đối với bọn họ.



Và ta vội vàng dạy dỗ Lưu Ai Quốc: "Đã tìm được tiền rồi, còn không mau buông thanh niên trí thức Trang ra. "



Bà ta còn định giả vờ giả vịt nói vài lời nịnh not Trang Phi Phỉ, bỏ qua cho chuyện này, nhưng lúc này Trang Phi Phi lại như mất hết hồn vía, đôi mắt vô thần, trong miệng chỉ biết tự lắm bẩm: "Thôi xong, tất cả xong hết rồi, xong hết rồi. "



Mẹ Lưu cảm thấy cô ta với Lý Hồng Anh đều kỳ quặc, thấy thần trí Trang Phỉ Phỉ mơ hồ, bà ta vội vàng đưa mắt liếc nhìn Lưu Ái Quốc.



"Ái Quốc, hình như cô ta mất hồn rồi, chúng ta tìm được tiền rồi, về nhà thôi. "



Lưu Ái Quốc lập tức buông Trang Phi Phi ra, Trang Phi Phi mất hết ý chí, như rơi vào Địa ngục, cuối cùng Lý Hồng anh vẫn giành được, lúc này ngay cả cơn đau trên cổ mà cô ta cũng không cảm nhận được, ngã xuống đất như một đống bùn nhão.



Lưu Ái Quốc nhìn Lý Hồng Anh dưới đất, vô thức đưa tay bế cô ta: "Mẹ, để con bế Hồng Anh về nhà. ”



Mẹ Lưu liếc xéo anh ta một phát: "Dòng thứ ăn cây táo rào cây sung, con quan tâm cô ta làm gì?"



"Nhưng Hồng Anh là vợ con mà, nói thế nào thì cô ấy cũng là nhà của nhà họ Lưu chúng ta. "



"Được được, con đưa nó về đi, không có nó thì ai ngủ chung với con? Con đem nó về, đợi nó tỉnh lại rồi mẹ cũng tính so với nó lần này, con ả này thích ăn đòn, không tỏ thái độ với cô ta một chút là cô ta tưởng hai chúng ta đều dễ trêu vào, không coi người mẹ chồng như mẹ ra gì. "



Lưu Ái Quốc bế Lý Hồng Anh đang hôn mê lên trong ánh mắt rã rời mờ mit của Trang Phi Phi, rời khỏi nơi này cùng với mẹ Lưu.



Đợi bọn họ đi hết, Trang Phi Phi mới dần dần phản ứng lại kịp, đầu tiên là vô ta vô thức đưa tay lên kiểm tra nốt ruồi son trên hõm xương quai xanh của mình.



Nhưng cái cô ta chạm vào là một vật cứng lạnh lẽo buốt giá và trơn như đỗ mỡ, cô ta cào một lát, thế mà có thể bị cô ta nắm lấy trong tay.



Hóa ra nốt ruồi son trên hõm Xương quai xanh của cô ta thật sự biến thành mặt dây chuyền đá Kê Huyết, màu đỏ máu như ngọc lưu ly đỏ xinh đẹp, nhìn kỹ lại, dường như có thể quan sát thấy hoa văn máu chảy xuôi trên đó, giống như một tảng đá sống vậy.



Giống như đá Kê Huyết mà cô ta mua được ở thời hiện đại, ngoại hình và kích cỡ giống hệt như đúc, điểm khác duy nhất chính là lúc mình mua nó ở thời hiện đại, ngoài mặt thì nó là vật chết, không có thay đổi, nhưng hiện tại nó lại linh động như có sự sống.



Chắc là sau khi được máu tâm vào nên mới biến thành như vậy.



Cuối cùng nốt ruồi này cũng đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể của cô ta.



Vậy còn không gian trên người cô ta thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận