Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 664: Quấy Nhiễu 3

Hồ Thảm Nhi lảo mắt, lại nghĩ đến việc có quan hệ thân thích với Đại đội trưởng, định dùng quan hệ người thân de gỡ rối.



"Đại, Đại đội trưởng, không ne mặt sư thì cũng phải ne mặt Phật, chúng ta không chỉ là người cùng thôn, mà còn là họ hàng thân thích nữa. Nói thế nào thì em dâu của anh trai ruột của cháu trai lớn của ông cũng là vợ của anh em nhà chồng của chị họ của con dâu nhà dì Hai nhà tôi mà, ông nói xem chúng ta là họ hàng thân thích với nhau đàng hoàng như vậy, ông không ne mặt tôi thì cũng phải ne mặt của những người họ hàng thân thích đó chứ đúng khong."”



Đại đội trưởng bị xoắn não đau cả đầu, nhưng bất kể Hồ Thẩm Nhi có lôi ai ra, ông ấy vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.



"Bà có nói tới nứt cả trời đi nữa, lôi ai ra cũng vô ích thôi. Nếu tôi để bà tham gia vào, cơ bản là không thể nào giải thích với những dân làng khác, những người khác kéo tới nói chuyện với tôi thì tôi phải làm sao đây? Muốn trách chỉ có thể trách chính các người, lúc trước không nỡ bỏ ra chút cao lương đó, bây giờ thấy người khác kiếm được tiền thì muốn dính vào kiếm chút cháo, trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy?"



"Đại đội trưởng. " "Thôi thôi được rồi, đừng có nói nữa. " Đại đội trưởng bực bội xua tay ra cửa với bà ấy, đây là thái độ muốn đuổi người ta ra ngoài.



Hồ Thẩm Nhi nghẹn một cục tức, dở ông dở thằng, thầm hừ một cái, định dẫn Hồ Tam Cường rời khỏi đây.



Lúc này lại có hai gia đình kéo tới định thuyết phục Đại đội trưởng cho gia nhập tập thể quán rượu, Hồ Thẩm Nhi vội ở lại, xem xem Đại đội trưởng sẽ sắp xếp thế nào.



Nhưng hai nhà đó cũng bị Đại đội trưởng từ chối không chút thương tiếc.



Ba gia đình bọn họ cùng ởi ra khỏi nhà Đại đội trưởng, Hồ Thắm Nhi mà một cây gậy quấy phân heo, trong lòng bà ta thấy không công bằng nên nói xấu Đại đội trưởng với người của hai nhà đó.



"Tôi thấy Đại đội trưởng không ne mặt chúng ta gì hết, nói thế nào thì cũng đều là người trong cùng làng với nhau, còn là họ hàng nối tiếp họ hàng, mọi người nói coi sao ông ta lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy, chúng ta nói cả tràng mấy lời van xin ông ta, ông ta không thèm ne chút mặt mũi nào hết, chậc, làm như thế quá tuyệt tình. "



Người của hai nhà kia liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, vốn dĩ họ cũng chẳng có lý, cơ bản là không có tư cách trách móc Đại đội trưởng.



Họ không nói chuyện với Hồ Tham Nhi, tach ra khong di chung với Hồ Thảm Nhi và Hồ Tam Cường.



Hồ Thảm Nhi tức giận nói sau lưng họ: "Kẻ nào kẻ nấy cái gan nhỏ hơn cả con chuột nhắt, nói vài câu thôi cũng không dám. ”



Nhưng tiếp đó, bà ta lại thở dài: "Sau này chúng ta chỉ có thể nhìn người khác làm giàu thôi. "



Lúc này, Hồ Tam Cường vẫn luôn không lên tiếng lại nói: "Mẹ, mẹ đừng buồn, nếu mẹ không muốn nhìn mấy người đó làm giàu, vậy thì chúng ta qua đó châm một mùi lửa đốt cháy quán rượu đi, bọn họ sẽ không làm giàu được nữa, mẹ cũng không cần phải khó chịu. "



Đương nhiên là Hồ Thẩm Nhi trông mong quán rượu đóng cửa, nhưng nghe cách Hồ Tam Cường nói thì vẫn giật nảy mình, dù sao thì giết người phóng hỏa cũng là tội năng, bây giờ bà ta vẫn chưa có cái gan đó đâu.



"lam Cường, con không được như thế, nếu con làm gì quán rượu, lỡ như bị người ta phát hiện sẽ báo cảnh sát, bắt con đi ngồi tù. Dù quán rượu có bị thiêu rụi thì chúng ta vẫn đâu có tiền, mẹ cũng không thể nhìn con đi ngồi tù được. "



"Nhưng mà mẹ à, con sợ trong lòng mẹ thấy không công bằng. "



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận