Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 524: Trợ Giúp Hẹn Ho 2

"Chính là hồi năm ngoái mới tới đây không lâu, em nhớ đại khái là mới qua vụ thu hoạch, trước đó bởi vì chuyện đi học của Tiểu Thiên, anh còn đi cùng em đến tìm bí thư chi bộ của đại đội Tiền Tiến, sau đó anh giúp bọn em lấy được thư giới thiệu của công xã, hôm em và Tiểu Thiên đi báo danh anh không có ở trong khu nhà ở thanh niên trí thức, hai bọn em đã đi tìm bí thư chi bộ, rồi lại tới trường học báo danh, khi quay về đại đội Thắng Lợi, Tiểu Thiên muốn lên núi chơi một lát, chính là lúc đó vô tình nhặt được trên núi. Ừm, em còn nhớ là nhìn thấy ở chỗ giữa sườn núi, trong một cái khe của tảng đá, lúc đó em còn lấy cái que chọc nó ra. Ngạn Thần, em cảm thấy anh rất coi trọng chiếc huy hiệu này, rốt cuộc nó có van đề gì vậy?"



"Ngay sau vụ thu hoạch năm ngoái á?" Tiết Ngạn Thần ngạc nhiên nói, khó trách tại sao anh và Triệu Quân mãi vẫn không tìm thấy, thì ra là đã bị Lạc Tĩnh Nghiên nhặt mất từ lâu rồi.



Dựa vào thời gian Lạc Tĩnh Nghiên nói, ngày hôm đó chắc hẳn anh cũng lên núi tìm chiếc huy hiệu này, chỉ là anh không được may mắn như Lạc Tĩnh Nghiên.



Chỉ có điều cũng may là Lạc Tĩnh Nghiên nhặt được từ trước, nếu bị người khác nhặt được, chỉ sợ sẽ không dễ dàng xuất hiện bên cạnh anh như thế này, nếu như rơi vào tay gián điệp của bên địch, vậy sẽ càng hỏng bét.



Tiết Ngạn Thần buông chiếc huy hiệu ra, khi ngang lên nhìn Lạc Tĩnh Nghiên một lần nữa, biểu cảm đã trở nên nghiêm túc và trang trọng.



"Tinh Nghiên, anh nói thật với em, thứ này rất quan trọng đối với anh, bây giờ đã tìm được, có một số chuyện anh cũng nên nói thật với em, giấu diễm em lâu như vậy, anh rất xin lỗi, hi vọng em có thể hiểu cho anh."



"Chuyện gì vậy? Hình như rất nghiêm trọng." Lạc Tĩnh Nghiên giả bộ không hiểu, chờ anh chính miệng nói ra. "Thật ra, anh không he xuất ngũ, anh và Triệu Quân lợi dụng thân phận thanh niên trí thức để tới đây, mục đích thực sự là tìm chiếc huy hiệu này. Giống như suy nghĩ của em, cái này cũng không phải là một chiếc huy hiệu bình thường, trong đó có cất giấu một bí mật vô cùng quan trọng, cực kỳ nghiêm trọng, nó bị người ta đánh cắp, cho nên quân đội phái bọn anh bí mật tới đây tìm kiếm nó. Về phần bí mật kia là cái gì, anh không thể nói cho em được, tuy nhiên, anh tin tưởng em nhất định có thể hiểu rõ vì sao nó lại quan trọng như vậy."



Mặc dù cuối cùng Tiết Ngạn Thần vẫn không nói rõ bí mật cụ thể của chiếc huy hiệu cho Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên có thể hiểu được.



Dù sao thì món đồ quân đội phải đích thân cho người đi tìm kiếm, tất nhiên là dính đến cơ mật quân sự, những thứ cơ mật này không phải là một người bình thường như cô có khả năng chạm tới.



"Ngạn Thần, em hiểu rồi, có nhiều thứ không phải là nơi em thích hợp chạm đến, em sẽ không hỏi anh, anh hoàn toàn có thể giữ kín bí mật của anh, anh yên tâm, em có thể hiểu cho anh."



"Cảm ơn, cho nên, thứ này anh không thể trả lại cho em được, anh phải tự mình giữ nó."



"Nó vốn cũng không phải là đồ của em, chắc là vật về với chủ."



Lúc này, cô đã biết thân phận thật sự của Tiết Ngạn Thần, có vài lời nhất định phải nói ra.



"Ngạn Thần, nếu nói như vậy, anh và Triệu Quân đều là do quân đội phái tới, như vậy nghĩa là bây giờ anh vẫn là quân nhân, anh tìm được thứ mình cần rồi, vậy thì nên về quân đội đúng không... Đã như vậy, anh là một quân nhân có bối cảnh chính trị trong sạch, em là một phần tử xấu có vết nhơ, hoàn cảnh của chúng ta xung đột, hoàn toàn không thích hợp ở bên nhau, cũng nên chia tay thôi, kể cả không thể bên cạnh nhau, sau này làm bạn bè bình thường cũng được, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận