Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 254: Tìm Ra Điểm Yếu Của Đối Tượng 2

Lạc Tĩnh Nghiên ngồi ở phía đối diện hai người họ, cô nhìn thấy khi Triệu Quân và Tiết Ngạn Thần nói chuyện với nhau thì thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt nhìn về phía cô, chẳng lẽ hai người họ đang thảo luận về cô à?



Cô có gì để họ thảo luận, họ nên thảo luận về đối tượng của Tiết Ngạn Thần mới phải, lẽ nào đang so sánh cô với Tần Trân Trân sao?



Có hơi buồn cười.



Sau khi nghỉ ngơi hai mươi phút thì họ lại tiếp tục tiến hành hoạt động săn bắt. Sau khi dam dong giai tan thi Hắc Hỗ lại dùng năng lực săn tìm kho báu của mình, cho dù ở trong không gian thì nó vẫn giúp Lạc Tĩnh Nghiên tìm được hai con rắn đang ngủ đông, Lạc Tĩnh Nghiên thu bọn chúng vào trong không gian.



Mọi người đi săn ai cũng mang theo lương khô, trong bữa ăn trưa họ sẽ trực tiếp ăn trên núi mà không cần phải quay xuống núi.



Lạc Tĩnh Nghiên cố ý tìm một chỗ ngồi vắng vẻ để ngồi xuống, lầy máy cái bánh bao từ trong túi ra de ăn, thật ra là lấy từ trong không gian ra. Ngoại trừ Trang Phi Phỉ ra thì những người khác đều ăn bánh bột ngô hoa màu nguội lạnh. Trang Phi Phi dựa vào việc mình có không gian riêng nên lấy may cái bánh hành chiên ra ăn, cô ta còn đưa cho Lục Thừa Dã mấy cái, duyên dáng yêu điệu cảm ơn anh ấy vì lúc nãy đã bảo vệ cô.



Lúc Thừa Dã hơi ngại nhưng cô ta quá nhiệt tình khiến anh ấy không cưỡng lại được đành nhận lấy, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên nóng dân lên.



Sau bữa ăn thì mọi người nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi lại tiếp tục tìm kiếm thú săn.



Đến chiều thì đội đi săn cũng tìm được dấu vết của lợn rừng, nhưng hau hết chúng đều là lợn con và lợn rừng mẹ. Để duy trì khả năng sinh sản của lợn rừng và để sau này vẫn còn lợn rừng de săn bắt thì lợn con không nằm trong phạm vi săn bắt.



Bây giờ là mùa đông lạnh giá, nếu những con lợn con này không được lợn mẹ bảo vệ và chăm sóc thì bọn chúng cũng sẽ không sống sót được qua mùa này. Ngoài ra lợn rừng mẹ còn dùng để gây giống cho thế hệ lợn rừng sau cho nên cũng phải để lại lợn mẹ.



Cả lợn rừng mẹ lẫn lợn rừng con đều không thể săn bắt được nhưng họ khó mà tìm được lợn đực trưởng thành cho nên việc săn bắt của năm nay khó khăn hơn những năm trước nhiều.



Qua thêm một giờ nữa thì họ mới tìm được một con lợn rừng đực có kích thước lớn hơn chút, mấy người thanh niên là lực lượng lao động mạnh cam công cụ rồi tập hợp lại vây bắt, cuối cùng cũng bắt được con lợn đực. Khi trời sắp tối thì họ lại phát hiện thêm một con lợn đực trưởng thành khác, sau khi thành công bắt được con lợn thì họ dùng dây thừng buộc hai con lợn rừng lại với nhau, các lao động nam lực lưỡng thay phiên nhau khiêng chúng xuống núi.



Có lẽ hai con lợn rừng của năm nay có kích thước nhỏ hơn năm trước nên có mấy người nhịn không được phan nàn: “Trước đây mỗi năm đều bắt được một con lợn rừng lớn, rối cuộc năm nay sao thế nhỉ? Thậm chí không tìm được một con lợn rừng lớn nào, chẳng lẽ lợn rừng lớn tuyệt chủng hết rồi sao?" "Không biết có phải bọn chúng đều trốn sâu trong núi hay không nữa?



"Không thể nào, lợn rừng mẹ và lợn rừng con đều ở ngoài thì tại sao bọn chúng phải trốn đi?"



Nói chung tất cả mọi người đều bối rối vì không biết tại sao năm nay lại ít lợn rừng đực trưởng thành hơn rất nhiều.



Trên đường đi, Tiết Ngạn Thần luôn nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên đi một mình, bên cạnh cô không có đồng chí nam nào khác xuất hiện, anh cũng không nhìn thấy nam thanh niên nho nhã yếu ớt nào ở trong đội đi săn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận