Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 268: Liếc Mắt Đưa Tình 1

Đây là một niềm hứng thú to lớn của loài mèo.



"Chắc là có đấy, chúng ta đi xem thử đi."



"Ừm, ban đêm chúng ta đến Đại đội Lương Thương để bắt chúng, tớ đến đó một lần rồi, chuột ở đó vừa to vừa béo."



Đột nhiên Hắc Hỗ lộ ra biểu cảm đắc ý, nó nheo mắt lại nhìn Hỗ Béo.



"Để tớ nói cho cậu nghe một chuyện, tớ còn được ăn món chuột nướng mà chủ nhân đặc biệt làm cho tớ nữa, thịt chuột nướng thơm đến mức dụ dỗ được cả mèo."



Hổ Béo hút nước miếng đang chảy ra vào.



"Tớ cũng muốn ăn nữa."



"Vậy chúng ta bắt được chuột đi rồi chủ nhân sẽ nướng cho chúng ta ăn."



"Ừm."



Hai mắt của Hỗ Béo lấp lánh ánh sao: "Đi theo chủ nhân quá hạnh phúc.”



"Đúng vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần trò chuyện hồi lâu thì Tiết Ngạn Thần nói cho Lạc Tĩnh Nghiên nghe hoàn cảnh gia đình của anh.



"Anh có hai chị gái nhưng họ đều đã kết hôn rồi, ba mẹ anh đều là người thấu tình đạt lý, anh còn có bà nội nữa."



Nhưng Lạc Tĩnh Nghiên lại không thể nói thật về hoàn cảnh của ba mẹ mình ra.



"Anh Tiết, nhà em chỉ có hai người là em và em trai của em, công việc của ba mẹ em cùng khá tốt."



Nghe cô mô tả rất ngắn gọn như thế nên Tiết Ngạn Thần hơi phát giác ra hình như cô có nỗi niềm khó nói.



Anh cười nói: "Cho dù gia đình của em như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta ở bên nhau."



"Nói sau đi." Hy vọng lời anh nói là thật.



"Ừm."



Mặt trời dần lặn về phía Tây, Lạc Tĩnh Nghiên thấy hơi lạnh nhưng Tiết Ngạn Thần vẫn không nỡ nói tạm biệt cô, anh cởi áo khoác bông của mình ra rồi khoác lên người cô. Ngay lập tức một cổ mùi hương chỉ thuộc về đàn ông xâm nhập vào khoang mũi của Lạc Tĩnh Nghiên, bên trong áo khoác có mùi như là nắng.



Tiết Ngạn Thần đang mặc chiếc áo len mà Lạc lĩnh Nghiên đan cho anh, nhìn sâu vào bên trong sẽ nhìn thấy cổ áo sơ mi.



"Anh Tiết, anh không lạnh sao? Mặc cái áo này tốt hơn đấy."



Tiết Ngạn Thần giơ tay ngăn cô lại.



"Trước đây quanh năm suốt tháng anh đều được huấn luyện trong quân đội, cho dù thời tiết lạnh đến máy thì vẫn tắm bằng nước lạnh như thường, làm sao có thể sợ lạnh được?"



Lạc Tĩnh Nghiên nghe anh nói như vậy thì lại vô thức muốn nhìn thấy bộ dạng tắm nước lạnh của anh, chắc chắn cơ bắp rất săn chắc, chắc chắn cơ thể rất cường tráng.



Thế là cô vô thức liếc nhìn cơ thể của Tiết Ngạn Thần.



Người đàn ông mỉm cười: "Nếu không thì chúng ta tìm chỗ nào đi, bây giờ anh sẽ tắm nước lạnh cho em xem." "Không cần thế đâu, đợi sau này chúng ta thành đôi rồi thì em nghĩ sẽ có nhiều cơ hội khác nữa."



"Đến lúc đó anh sẽ để em nhìn đủ, không đúng, anh sẽ nỗ lực để em nhìn thế nào cũng không đủ."



Hai người họ đang trêu đùa lẫn nhau. Đột nhiên Tiết Ngạn Thần nhận ra mình sơ ý bộc lộ bộ mặt thật trước mặt Lạc Tinh Nghiên, bỏ đi... thay vì sớm muộn gì cô ấy cũng phát hiện ra thì chỉ bằng cứ thẳng thắng thành khẩn sớm vậy. Có vẻ như cô cũng không hề có ác cảm khi anh như vậy, thế này ngược lại có thể giúp họ chung sống cùng nhau thoải mái hơn.



Anh nhớ lại mấy lời mà lúc trước Triệu Quân đã nói, anh hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Anh nghe Triệu Quân nói người trong thôn đồn anh không thể sinh con và không thể mang lại hạnh phúc cho phụ nữ, em có nghe chuyện này không?"



Lạc Tĩnh Nghiên nghe anh nói vậy thì bật cười, cô cười đến nỗi cảm thấy đau bụng phải lấy tay ôm bụng lại.



"Hóa ra là em nghe nói từ lâu rồi, vậy sao vừa rồi em không từ chối anh, ở bên cạnh người yêu như anh không phải sẽ lãng phí thời gian của em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận