Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 293: Mua Sắm Ở Hợp Tác Xã 2

Ngồi xe bò trong thôn đi lên thị trấn, sau khi tới hợp tác xã, Tiết Ngạn Thần đưa cô tới bên cạnh quầy bán quần áo. Anh không xem đồ cho nam mà trực tiếp hỏi cô: "Em thích loại quần áo nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên thoáng sửng sốt, nói: "Anh Tiết, không phải anh nói em giúp anh chọn quần áo sao? Sao lại là em lựa cái mình thích?"



"Bởi vì anh muốn tặng quần áo cho em lại không biết em thích màu sắc và kiểu dáng thế nào nên cần em chọn giúp anh."



Lời nói của anh thành công chọc Lạc Tĩnh Nghiên bật cười: "Lần đầu tiên em nghe thấy có người nhờ hỗ trợ như vậy. Giúp đỡ mà không lỗ vậy em có chút ngại. Anh Tiết, chúng ta chưa chính thức là người yêu, anh không cần mua đồ cho em."



"Anh muốn mua cho em, em mau nhìn xem thích cái nào.”



"Lỡ như hai ta không thành thì sao? Vậy không phải anh tốn công sao." Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên đùa.



Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông bỗng trở nên nghiêm túc. Anh gần từng chữ: "Không được nói như vậy, hai ta nhất định có thể thành.”



Anh đẩy Lạc Tĩnh Nghiên về phía đồ nữ. Lạc Tĩnh Nghiên nhìn những loại quần áo đó, kiểu dáng cũng tạm được. Kiểu ao Lenin có viền chéo và viền thẳng, có rất ít màu sắc và hoa văn. Ngoại trừ các loại thuần xanh, đen, hồng phán, đỏ thẫm, xanh quân đội, hoa nhí ra thì là các loại kẻ sọc khác nhau.



Lạc Tĩnh Nghiên đã từng nhìn nhiều kiểu quần áo xinh đẹp với phong cách hiện đại nên không có chút cảm giác hứng thú với trang phục ở thời đại này. Cô không chọn được cái tốt cho mình nên kéo Tiết Ngạn Thần lại.



"Anh chọn cho em."



"Anh sợ anh chọn em không thích."



"Chỉ cần là anh chọn em đều sẽ thích." "Thật à?”



"Dĩ nhiên là thật, mau chọn đi."



Khóe miệng người đàn ông lập tức cong lên, cong lên cao hơn nữa.



"Vậy được, để anh chọn."



Anh đứng nhìn trong đống quần áo kia một lúc thì chỉ vào một cái áo kiểu Lenin kẻ sọc màu đỏ rượu, hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Cái này thế nào?"



"Rất đẹp."



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy cái áo, mặc thử, cũng rất vừa người. Cô bèn nói với Tiết Ngạn Thần: "Kích thước cũng phù hợp, ánh mắt anh thật tốt."



Tầm mắt anh quét qua người cô mấy cái. Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên nhớ ra sở dĩ có thể chọn đúng kích thước hẳn là vì anh thường đánh giá dáng người của cô.



Haiz, xem thì xem, dù sao cô cũng từng đánh giá anh vô số lần, không có sao.



"Còn cần gì khác không?"



"Không cần."



Chọn quần áo xong anh lại dắt cô tới quầy bán bánh kẹo: "Thích ăn gì?" Lạc Tĩnh Nghiên thường hay làm bánh ngọt, kẹo ngọt các thứ nhưng vì duy trì cơ thể khỏe mạnh, thường ngày cô rất ít ăn.



"Đừng mua những thứ này, em hay tự làm bánh ngọt, hơn nữa bây giờ em không muốn ăn kẹo."



"Vậy lấy hai hộp thịt hộp, một gói kẹo sữa hình con thỏ trắng, một bịch kẹo trái cây cho Tiểu Thiên ăn." Cần phải lấy lòng cậu em vợ tương lai. Sau đó Tiết Ngạn Thần lại mua hạt dưa và bánh quy các thứ, còn mua cả thịt và đồ ăn, cuối cùng đi tới chỗ bán xe đạp.



Hợp tác xã thường có những người chuyên sửa xe đạp. Lạc Tĩnh Nghiên thấy người đó đang sửa một cái xe đạp kiểu nữ. Chiếc xe đạp này không phải là Tiết Ngạn Thần mua cho cô đó chứ.



Nhưng cô không thể nói thẳng ra, lỡ như không phải mua cho cô thì cô quá mức tự cao, tự mình đa tình rồi.



Cô kéo tay áo Tiết Ngạn Thần, hỏi: "Anh Tiết, anh muốn mua xe đạp à? Sao lại là một cái xe đạp kiểu nữ?"



"Bởi vì kiểu nữ khá nhẹ nhàng, dễ đạp."



Lạc Tĩnh Nghiên tạm thời không thể nói gì.



Sau khi lắp ráp xe đạp xong, còn cần phải dán tem lên tay lái và ghế sau để đánh dấu, mỗi bộ tốn mười đồng. Tiết Ngạn Thần lấy tờ giấy trước anh định mua xe đạp và mười đồng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận