Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 984: Không Kiêng De Gì Cả 2

Chuong 984: Khong Kieng De Gi Ca 2



Anh cố chịu đựng cơn đau nin thở lại và tập trung suy nghĩ, đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này thì bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là cố hết sức bảo vệ bản thân mình, bát kể thế nào thì anh cũng không được dễ dàng gục ngã, chỉ có cố gắng kiên trì thì mới có hy vọng tẩy trắng được nỗi oan.



Tiết Ngạn Thần im lặng nằm trên mặt đất, vốn dĩ Trương Minh muốn nhìn thấy anh phản kháng rồi sau đó sẽ cầu xin lòng thương xót của anh ta giống một con chó, nhưng đáng tiếc là đối phương lại không làm những chuyện giống như mong đợi của anh ta.



Đến giờ ăn trưa có người đặc biệt mang "cơm tù" đến cho Tiết Ngạn Thần.



Trương Minh bưng đồ ăn đi vào phát ra tiếng dậm chân trên nền đất, tiếng dậm chân vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp và ngột ngạt.



Trương Minh đi đến trước mặt Tiết Ngạn Thần, anh ta đặt đồ ăn xuống đất, khẩu khí lạnh lùng và đây giễu cợt.



"Tiểu đoàn trưởng Tiết, anh nên ăn trưa rồi."



Ngay lập tức Trần Kinh ở bên cạnh bật cười lớn: "Ăn trưa, thật sự anh coi trọng tiêu đoàn trưởng Tiết của chúng ta thật đấy, người ta không phải hoàng đế đâu. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trong thế hệ sĩ quan trẻ của chúng ta thì không phải tiểu đoàn trưởng Tiết rất giống hoàng đế sao? Ôi, tôi luôn rất sùng bái tiểu đoàn trưởng Tiết đấy, Tiết hoàng đế."



Bữa trưa của Tiết Ngạn Thần là bắp cải trắng hầm và hai miếng màn thầu hấp, cũng gần giống như bữa cơm bình thường.



Nhưng bây giờ toàn thân anh bị trói không thể động đậy được, cái bát thì đang ở trước mặt anh nên nếu anh muốn ăn chỉ có thể trực tiếp dùng miệng ăn.



Anh ngắng đầu lên nhìn Trương Minh: "Cởi trói cho tôi."



Trương Minh lắc đầu, nụ cười hiện rõ trong đôi mắt của anh ta: "Vậy thì không được, lỡ như chúng tôi cởi trói cho anh rồi anh đánh chúng tôi bị thương để bỏ chạy thì làm thế nào? Chúng tôi không dám đâu.”



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Tôi muốn đi nhà xí."



Trương Minh vẫn lắc đầu, anh ta nở nụ cười lạnh lùng.



"Không được, bất luận là tình hình gì cũng không cởi trói."



Trần Kinh ở bên cạnh lại bật cười nói: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, có trách là trách năng lực của anh quá mạnh, ai kêu anh lợi hại như thế làm gì? Chúng tôi không dám mạo hiểm đâu. Anh nhìn đi, khi anh ăn cơm thì cứ dùng miệng ăn vì chúng tôi cũng đâu có bịt miệng anh nên sẽ không ảnh hưởng gì đến bữa ăn của anh đâu. Còn về việc đi nhà xí thì anh cứ xem nơi này như nhà xí cũng được, chúng tôi không ghét bỏ anh thối đâu. Cho dù đũng quần anh có dính phân thì cũng không chết được đâu.



Nói xong thì anh ta lại bật cười lớn.



Trương Minh cũng cười liên tục, vào lúc này họ nhìn thấy binh vương mà tất cả các chiến sĩ trong quân đội đều ngưỡng mộ, người mà họ đố ky từ lâu trở thành một tù nhân khốn khổ bị họ hành hạ thì trong lòng họ cảm thấy sung sướng khó tả.



Bọn họ vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Tiết Ngạn Thần không nói gì nữa, anh nằm trên mặt đất nhắm chặt mắt lại.



Trương Minh không chịu tha cho anh: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, ăn cơm đi chứ, anh đang làm cái gì vậy. Người ta có lòng tốt mang cơm đến cho anh ăn, nếu anh không ăn thì chẳng phải người ta tốn công vô ích sao."



"Chuyện đáng giận hơn nữa là anh đang lãng phí lương thực đấy."



Trần Kinh tiếp tới Trương Minh, đồng thời nét mặt của anh ta cũng rất khoa trương: "Lãng phí lương thực! Lẽ nào anh không biết bây giờ cả nước đang khan hiếm lương thực thế mà anh còn cố ý lãng phí, thế mà lãnh đạo còn kêu các chiến sĩ học hỏi anh, học hỏi để lãng phí lương thực giống anh à? Tôi nghĩ anh chính là nỗi ô nhục của quân đội chúng ta đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận