Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 341: Tôi Tên Lý Kiến Quốc 1

Một người khác nói: "Phim có gì hay để xem? Chẳng thú vị chút nào, cặp vợ chồng son mới đi hẹn hò xem phim, đàn ông trưởng thành chúng ta lại không hẹn hò."



"Ha ha ha, đúng vậy, Kiến Quốc, chẳng lẽ cậu thích hẹn hò với bọn ông đây sao?”



"Ha ha ha ha ha.”



Lý kiến Quốc không nói lại bọn họ, anh ta không muốn xài tiền như rác, đành phải ngồi xổm trước rạp chiếu phim trò chuyện.



Sau khi Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên bước vào, thấy phần lớn những người ngồi bên trong đều là vợ chồng trẻ và cặp đôi cùng nhau xem phim, tất nhiên cũng có cả công nhân, giáo viên và cán bộ.



Tiết Ngạn Thần bảo Lạc Tĩnh Nghiên ngồi xuống trước, còn anh ra ngoài mua đậu phộng rang, hạt dưa chiên và bỏng ngô cho cô, ôm cả đống trên tay rồi quay trở lại phòng chiếu.



Lạc Tĩnh Nghiên cầm đồ trong tay anh nói: "Mua nhiều thế này." Thật giống những người đàn ông ở hiện đại mua đồ ăn vặt cho bạn gái.



Bộ phim sắp bắt đầu, Lạc Tĩnh Nghiên vừa nhìn chằm chằm vào màn hình vừa ăn hạt dưa.



Mặc dù bộ phim là về phim cách mạng cũ, nhưng đối với một người đã xem quá nhiều phim truyền hình hiện đại như cô, những tình tiết trong phim xưa chân thực hơn, day đủ và ý nghĩa hơn, cô vậy mà cũng bị cuốn hút.



Một lúc sau, bên cạnh cô có một bàn tay đưa ra, trong đó có hạt dưa đã được bóc vỏ, cô cũng không nhìn, tự nhiên tiếp tay, lấy hạt dưa bên trong rồi cho vào miệng.



Tiết Ngạn Thần xem cô ăn hạt dưa mà mình bóc, trong mắt tràn day yêu chiều.



Chờ đến khi Lạc Tĩnh Nghiên ăn hạt dưa xong, cô mới phản ứng lại.



Cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn Thần, lúc này, anh đưa tay còn lại trước mặt cô, bên trong có đậu phộng đã bóc vỏ: "Em có muốn ăn cái này không?”



Lạc Tĩnh Nghiên cong môi nhéo vài cái, Anh cũng ăn đi."



"Anh muốn nhìn em ăn."



Lần đầu tiên anh biết được, việc bóc đậu phộng và hạt dưa cho người khác, còn thú vị hơn việc tự mình ăn, nhìn cô ăn hạt dưa do chính tay anh bóc, mang lại cho anh cảm giác vô cùng thỏa mãn.



Lạc Tĩnh Nghiên vốn là muốn đút cho anh ăn, nhưng xét thấy xung quanh cô có người, cũng may những người khác không tập trung xem phim thì cũng là hai người nói chuyện với nhau, căn bản không có ai chú ý đến bọn họ.



Vì vậy, cô nhéo một hạt đậu phộng, nhìn xung quanh xác định không có người chú y tới bọn họ, sau đó nâng tay đưa hạt đậu phộng đến môi Tiết Ngạn Thần: "Ăn đi."



Thứ đầu tiên Tiết Ngạn Thần tiếp xúc không phải là đậu phộng, mà là đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, cảm giác ngón tay cô đặt trên môi, vô cùng thoải mái, khiến anh nhất thời quên mắt phản ứng.



Lạc Tĩnh Nghiên giục anh: “Mau ăn đi."



"tò"



Không biết anh có cắn quá nhanh hay không, nhưng anh cũng ngậm ngón tay của cô vào miệng, Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng rút tay lại, ngơ ngác nhìn ngón tay của cô một lúc. Vừa rồi ngón tay cô chạm vào môi anh, bị anh đưa vào miệng, cảm giác kỳ lạ khiến cô không nhịn được mà đỏ mặt tim đập thình thịch.



Tiết Ngạn Thần nhìn thấy cô ngắn người, hỏi: "Sao vậy?"



"lay em bị anh lưu manh đùa giỡn.”



"Ha ha ha." Anh không khỏi cúi đầu cười: "Vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Anh chỉ vào môi mình: "Ngón tay của em còn trêu đùa môi anh đấy, em cũng phải chịu trách nhiệm với anh."



Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mềm mại của cô một lúc, giống như vừa mới chạm vào đó. Lạc Tĩnh Nghiên nháy mắt với hắn: "Chúng ta chịu trách nhiệm với nhau."



"Tuân mệnh!" Anh mỉm cười day ấn ý.



Xem được nửa phim, Tiết Ngạn Thần lại đi ra ngoài, Lạc Tĩnh Nghiên tưởng anh di vệ sinh, khi quay lại, anh ngồi xuống tiếp tục bóc vỏ hạt dưa đậu phộng cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận