Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 535: Hội Nghị Khen Thưởng 2

Đến nửa sau của bộ phim, Lạc Tĩnh Nghiên và Tần Trân Trân ăn đồ ăn vặt nên đều khát nước. Tiết Ngạn Thần lấy nước ngọt ra, dùng răng cắn mở nắp rồi đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Triệu Quân cảm thấy mình có cơ hội biểu diễn, nhanh chóng lấy chai nước ra. Anh ay không dám dùng răng cắn vì sợ sau khi mình cắn thì Tần Trân Trân sẽ không uống.



Anh ấy tìm vị trí trên bậc thềm, mở nắp chai nước ngọt, sau đó đưa cho Tần Trân Trân: "Đồng chí Tần, chắc cô khát rồi, cô uống chai nước ngọt này đi.” Tần Trân Trân do dự một chút nhưng vẫn cam lấy chai nước ngọt.



"Cảm ơn anh, thanh niên trí thức Triệu."



"Không cần khách sáo."



Lạc Tĩnh Nghiên uống một ít nước ngọt trong chai rồi đưa lại cho Tiết Ngạn Thần: "Anh cũng uống một chút đi "



Tần Trân Trân xấu h6 không dám đưa phần nước ngọt còn lại cho Triệu Quân, cho nên cô ấy rứt khoát một hơi uống hét.



Sau khi bộ phim kết thúc, bốn người họ phải tách ra ở cửa rạp chiếu phim.



Cuối cùng Triệu Quân cũng lấy đủ dũng khí, nói với Tần Trân Trân: "Đồng chí Tần, tôi có vài lời, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”



"Được." Tần Trân Trân gật đầu, sau đó liếc nhìn Tiết Ngạn Thần và Lạc Tinh Nghiên: "Em có nói vài lời muốn nói riêng với thanh niên trí thức Triệu.”



"Được, em đi đi."



Cô ấy và Triệu Quân đi đến bên cửa rạp chiếu phim. Triệu Quân lại bắt đầu trở nên lo lắng, hai tay anh ấy lôi lôi kéo kéo góc áo, thậm chí còn không dám nhìn Tần Trân Trân, môi map máy, ngập ngừng lúng túng một lúc lâu cũng không nói ra lời.



Tần Trân Trân thấy anh ấy lo lắng, mỉm cười nói: "Thanh niên trí thức Triệu, anh muốn nói gì với tôi?"



"Tôi, tôi."



"Thanh niên trí thức [Triệu, lúc anh tham gia quân ngũ trên chiến trường sẽ không lề mà lề mề như này chứ?"



"Tất nhiên là không thể, nhất định tôi sẽ nhanh nhẹn và quyết đoán, nếu trên chiến trường mà lề me như vậy chắc chắn chỉ mấy đòn sẽ bị kẻ thù giết chết."



"Vậy anh muốn nói gì, thể hiện sự quyết đoán và nhanh nhẹn mà anh phó với kẻ thù trên chiến trường, nhanh nói đi." Tần Trân Trân không còn gì để nói, còn phải để cô ấy cổ vũ cho anh ấy.



"Nhưng cô không phải kẻ thù, đối với kẻ thù tôi rất căm hận, đối Với CÔ...”



"Nhanh lên, không nói thì tôi đi đây."



“Tôi nói, tôi nói."



Cuối cùng Triệu Quân cũng nhìn thẳng vào Tần Trân Trân, cô gái dùng một bàn tay trắng nõn thanh tú nghịch nghịch bím tóc trên ngực, đôi mắt to ngắn nước.



Triệu Quân một lần nữa cổ vũ bản thân, một cô gái tốt như vậy nhất định phải tự mình nắm lấy, nếu không sẽ bị người khác cướp đi mắt.



Anh ay mở miệng nói: "Đồng chí Tần Trân Trân, tôi, tôi muốn hỏi cô một chút, tôi có thể kết bạn với cô không?"



Anh ấy sợ nếu nói thẳng những câu như "anh thích em" với đối phương, thì anh ấy sợ sẽ đối phương từ chối vì quá đột ngột, vì vậy anh ấy chỉ có thể tiến từng bước một.



Tần Trân Trân mỉm cười gật đầu: "Được."



"Thật sao!" Triệu Quân vui vẻ nhảy cẵng lên hai lần, nhận ra cơ hội của mình, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.



"Đồng chí Tần Trân Trân, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này. Tôi sắp phải trở lại quân đội, đồng chí không phiền nếu tôi viết thư cho đồng chí chứ?"



"Anh cứ viết đi, tôi không phiên. Thanh niên trí thức Triệu, tôi rất ngưỡng mộ anh hùng có thể bảo vệ đất nước như các anh. Tôi rất thích làm bạn với anh."



"Nói như vậy, trong lòng cô tôi là anh hùng sao?" Trong lòng Triệu Quân vui mừng khôn xiết.



"Ừ, đúng vậy. Các anh không sợ gian khổ, không sợ sống chết, bảo vệ tổ quốc và an toàn cho người dân. Chẳng lẽ không phải là anh hùng sao? Đặc biệt là lần trước khi ở đại đội Đào Hoa xảy ra chuyện bị bọn côn đồ tấn công, anh đã dũng cảm chiến đấu chống lại bọn cướp, anh là người đáng được tuyên dương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận