Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 470: Lua Gat 2

Chuong 470: Lua Gat 2



Tần Trân Trân phớt lờ chuyện vừa nãy, cô ấy đi đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị dâu họ, chị muốn xây nhà à?"



"Đúng vậy, khu nhà ở của thanh niên trí thức vừa nhiều người vừa nhiều chuyện, chị muốn dọn ra ngoài với Tiểu Thiên, ở bên ngoài thanh tịnh hơn, sẽ không có nhiều người và chuyện ầm ï nữa."



Tần Trân Trân nhìn địa hình công trường: "Chị muốn xây nhà bốn gian."



"Ừ, chị và Tiểu Thiên mỗi người một gian, một gian làm phòng khách, gian còn lại làm phòng bếp, lại dùng gạch mộc xây một vòng tường nhà." "Kế hoạch của vậy khá tốt, không gian đủ lớn, tốt hơn chị ở khu nhà ở thanh niên trí thức nhiều."



"Đúng vậy, thật ra năm ngoái lúc vừa đến chị đã muốn xây rồi, nhưng lúc đó lại đúng lúc vụ thu hoạch mùa thu, sau đó lại vào đông, sau khi đóng băng cũng không có cách nào làm gạch ngói, nên kéo dài đến bây giờ."



"Bây giờ thời tiết ấm áp, cách mùa đông tiếp theo còn lâu lắm, có thể đủ thời gian xây nhà rồi."



"UP



Mọi người trên công trường đều đang bận rộn, Tần Trân Trân cũng không thể rảnh rỗi: "Chị dâu họ, em có thể giúp gì cho mọi người?" Lac Tinh Nghien gio hai ban tay rảnh rỗi của mình: "Em không cần làm gì cả, em không thấy chị cũng đang rảnh à, em cũng không cần làm.”



Cô chỉ tảng đá lớn bên cạnh nói: "Một lát chúng ta liền ngồi bên đó, vừa trò chuyện vừa nhìn họ làm việc."



Tần Trân Trân cười: "Chắc chắn là anh họ không cho chị làm, sợ chị mệt."



Tiết Ngạn Thần đang đào đất nền nghe thấy liền ngang đầu nở nụ cười với họ.



Tần Trân Trân nói: "Chị dâu họ, chị nhìn gương mặt cười tươi như hoa của anh họ, con người anh ấy có hơi lạnh lùng, bình thường cũng không hay cười, đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy lộ ra biểu cảm như vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên chớp mắt, đa số thời gian Tiết Ngạn Thần ở trước mặt cô đều là biểu cảm này.



"Chắc hôm nay anh ấy rất vui."



Đất vừa tan băng, nếu thời tiết vẫn tốt thì qua vài ngày liền có thể tiến hành cày bừa vụ xuân, đến lúc đó mọi người đều phải xuống ruộng, còn công trình của Lạc Tĩnh Nghiên tạm gác sang một bên.



Nên mấy người Lạc Tĩnh Nghiên bắt buộc phải làm xong những gạch mộc cần dùng để xây nhà trong thời gian này, cũng phải đào xong đắt nền, sau khi cày bừa xong vụ xuân, mọi người còn phải nghỉ ngơi một vài ngày rồi bắt đầu tiền hành xây nhà.



Mấy thợ gạch ngói đó bình thường làm công cho người khác được trả ba hào một ngày, Lạc Tĩnh Nghiên trả họ năm hào là để họ đây nhanh tốc độ, nhưng quan trọng phải đảm bảo chất lượng, Lạc Tĩnh Nghiên đã thỏa thuận với họ trước khi bắt đầu làm, nếu chất lượng công việc của họ không đạt được đến yêu cầu của cô, thì cô sẽ không trả cho họ nhiều tiền công như vậy.



Mấy người thợ gạch ngói vì đây nhanh tiến độ công việc, làm việc cũng rất siêng năng, nhưng cũng rất tỉ mỉ, trong thời tiết se lạnh của mùa xuân tháng hai, lúc họ làm việc đều mệt đến đổ mồ hôi.



Có hai người trong họ đem theo khăn, có thể dùng khăn lau ma hôi trên mặt, còn mấy người không mang theo khăn, chỉ có thể dùng tay áo lau mồ hôi.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân đều trẻ hơn họ, có sức lực hơn họ, làm việc cũng nhiều hơn họ, hai người cũng ra rất nhiều mồ hôi.



Vì công việc họ đang làm hơi dơ, Tiết Ngạn Thần đang cầm cây xẻng đào đất nên, bụi cát trên đất thỉnh thoảng bay lên rơi lên người anh, tay anh cũng dính rất nhiều bụi bẩn, có một phần rơi lên mặt anh, cộng thêm trước trán chảy rất nhiều mồ hôi, chảy dọc xuống hai má.



Tay và tay áo anh đều bản, không tiện đưa tay lên lau những giọt mồ hôi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận