Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 920: Đoạn Đường Trên Xe Lửa 3

"Bà nội, có phải rất lạnh không ạ?" Ít nhất so với Bắc Kinh thì lạnh hơn nhiều.



"Cũng không có gì. Hồi còn đánh giặc, ở phía Bắc còn lạnh hơn như này nhiều, cả mùa đông đều bị tuyết phủ kín, bà còn có thể sống qua, thì cái này có là gì đâu. So với trước kia, bây giờ chính là hưởng phúc."



Lạc Tĩnh Nghiên lại rót một ly nước nóng cho bà nội Tiết: "Bà nội, uống vào sẽ ấm áp hơn."



"Cám ơn con.”



"Bà nội không cần phải khách sáo với con đâu." Lạc Tĩnh Nghiên trở về, Hắc Hỗ cũng không cần phải đợi ở trong không gian nữa, cô đi ra bên ngoài một chuyến, sau khi trở lại thì ôm theo Hắc Hỗ về cùng.



Bà nội Tiết thấy Lạc Tĩnh Nghiên ôm mèo, hỏi: "Tĩnh Nghiên, sao con lại mang một con mèo về đây?"



Hắc Hả: "..."



Bà nội Tiết, con đã gặp bà từ lâu rồi á.



"Bà nội, đây là con mèo mà con nuôi, nó tên là Hắc Hồ, đợt này con đi đã để nó lại trong nhà, bình thường nó luôn nằm đợi ở phòng bếp, có thể đi ra ngoài bắt chuột nữa.”



Bà nội Tiết thấy Hắc Hỗ mũm mim, lông sáng rỡ, đẹp vô cùng.



"Mau cho bà ôm một cái."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa Hắc Hỗ giao cho bà nội Tiết, bà nội Tiết liền ôm mèo con vào trong ngực, còn dùng chăn ủ ấm cho nó.



"Hắc Hỗ, như vậy thì con sẽ không bị lạnh nữa."



Hắc H6 meo meo hai tiếng, bày tỏ mình rất hài lòng.



Buổi tối, Lạc Tĩnh Nghiên với Tiết Ngạn Thần dẫn Bà nội Tiết Tiết đi ra chuồng bò, bà nội Trương vừa thấy được bà nội Tiết, nhìn thấy đối phương mặt vẫn tươi sáng hồng hào, vội hỏi: "Người chị em bao nhiêu tuổi đó?"



Dù sao, bà cụ cũng cảm thấy đối phương nhỏ hơn mình. "Tôi hả, sáu mươi tám tuổi, sắp bảy mươi đến nơi rồi."



"Ui, em đã lớn vậy rồi à, sao chị thấy em còn chưa được sáu mươi á chứ."



Bà nội Tiết tâm trạng luôn vui vẻ, còn thường xuyên tập thể dục, cho nên bà nội Tiết nhìn trẻ hơn so với tuổi nhiều.



"Chị năm nay bảy mươi hai." Bà nội Trương trả lời.



"Vậy đúng là tôi phải gọi chị rồi." Bà nội Tiết cười nói.



"Sau này chị em ta phải nói chuyện nhiều với nhau mới được nha.”



"Đúng nha.”



Hai bà nội nói chuyện rất rom rả, Lạc Tĩnh Nghiên thật sự rất là khâm phục năng lực ngoại giao của bà nội Tiết, già trẻ gì bà cũng có thể làm thân.



Sau khi về đến nhà, bà nội Tiết muốn ngủ chung với Lạc Tĩnh Nghiên, Tiết Ngạn Thần như cũ ngủ chung cùng Lạc Trường Thiên.



Nhưng mà, bởi vì có bà nội Tiết ở đây, cho nên Tiết Ngạn Thần không có cơ hội cùng cô âu yếm, từ lúc về tới, ánh mắt anh tràn đầy sự u ám.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy ánh mắt anh, hai người nhìn nhau, anh ra dấu cho cô nhìn ngoài cửa sổ.



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức hiểu được, nói với bà nội Tiết: "Bà nội, con đi ra ngoài một chút, nếu mà lâu quá thì bà cứ ngủ trước khỏi phải chờ con ạ."



Bà nội Tiết nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, rồi lại nhìn mắt Tiết Ngạn Thần, cũng hiểu rõ mọi chuyện.



Bà sống ở đây chắc là đã thành kỳ đà cản mũi của hai đứa nhỏ rồi.



Sáng ngày mai Tiết Ngạn Thần đã phải đi, hai đứa nhỏ chắc là muốn thân thiết với nhau một chút.



"Nếu không thì để bà đi ra ngoài cho.”



"Sao mà làm vậy được ạ?”



Hai người đều đồng thanh, nhất quyết không đồng ý, ai lại để một bà cụ ở ngoài chịu lạnh chứ.



"Bà nội, chúng con sẽ về nhanh thôi ạ.” "Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa nhớ mặc nhiều áo ấm vào."



"Dạ con biết rồi."



Lạc Tinh Nghiên mặc áo khoác bông dày, sau đó hai người ổi ra ngoài, Tiết Ngạn Thần lại đem áo khoác của mình khoác cho cô.



"Chúng ta đi đâu bây giờ?” Lạc Tĩnh Nghiên nhỏ giọng hỏi.



Nếu ngồi ở phòng bếp thì phòng bếp lại hơi sát với phòng ngủ, sợ rằng sẽ bị bà nội Tiết nghe thấy họ nói chuyện mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận