Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 432: Kế Hoạch 1

"Tôi đúng là một thanh niên trí thức, nhưng không phải là người mới đến. Tôi đã ở đây được nửa năm, trước vụ thu hoạch mùa thu. Nhưng tôi không phải là người của đại đội này, tôi thuộc Đại đội Tiền tiến bên cạnh."



"Thảo nào tôi thấy anh có vẻ lạ, trước đây tôi chưa bao giờ gặp anh. À, người vừa rồi là người yêu anh hả? Cả hai đều đến từ Đại đội Tiền tiến à? Thường thì người của Đại đội Tiền tiến không đến đây để lấy củi."



"Cô ấy không phải người Đại đội Tiền tiến, cô ấy là người Đại đội Thắng lợi. Chúng tôi xuất thân từ cùng một thành phố, cùng tới nơi này. Chỉ tiếc là không được phân về cùng một đại đội. Nhưng may mắn thay hai đại đội lại ở cạnh nhau.”



"Hahaha, quả nhiên là trong họa có phúc. Hai đại đội gần nhau như vậy, hai người vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau."



"Đúng vậy."



Lại Xuân Dương mặc dù cẩn thận nhưng cũng không thể quá cứng nhắc, tự nhiên một chút mới không khiến người khác nghỉ ngờ.



Tiết Ngạn Thần dẫn anh ta đến một cái hố vẫn còn sử dụng được: "Cái này rất tốt. Trước đây tôi đã dùng cái hố này để bắt hai con gà rừng và một con thỏ. Anh là sinh viên, tối ngày dành thời gian ở trường, hiện giờ còn giữ được kỹ năng săn bắt không?"



"Để tôi thử xem. Không phải chúng ta còn có bột dụ thú và bẫy thú sao? Có bột và dụng cụ, không sợ chúng không tới."



"Động vật nhỏ hơn thì được, nhưng nếu gặp phải lợn rừng thì phải cần thận."



"Dĩ nhiên.”



Tiết Ngạn Thần sau khi giúp anh ta tìm thấy hố săn thì chuẩn chuẩn bị rời đi: "Tôi đã giúp anh tìm được hồ săn rồi, anh có thể ngồi đây đặt bẫy. Bạn gái tôi vẫn đang đợi ở bên đó, anh kiểm tra xem còn vấn đề gì không. Nếu không thì tôi xin phép quay về."



Anh ta nhìn vào trong hồ và nói: "Tốt rồi. Không có vấn đề gì. Anh cứ quay về tìm bạn gái đi. Cảm ơn anh."



"Không có gì."



Tiết Ngạn Thần không ở lại thêm một giây nào nữa, sau khi từ biệt Lại Xuân Dương, anh quay trở về chỗ Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên đợi anh quay lại, cô khó hiểu hỏi: "Sao vừa rồi anh lại nhờ người giúp anh gánh củi? Không phải em cũng làm được sao?"



"Không có gì đâu, anh chỉ là không muốn em mệt thôi."



Anh nhắc hai bó củi, mỗi bên một bó, rồi đặt chúng lên vai.



"Đưa em một bó."



"Không." "Anh muốn em trở về tay không à?"



"Hay là, để củi ở trước, anh cõng em, hoặc để củi ở phía sau, anh bề em."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe được anh nói, lập tức tưởng tượng đến cảnh tượng được anh bế phía trước, bật cười.



"Em không muốn. Giờ đang là ban ngày, có biết bao người sẽ nhìn thấy kia chứ." Có muốn be cũng phải đợi sau khi kết hôn, cô vặn nhẹ áo anh: "Được rồi được rồi, không đùa với anh nữa, chúng ta mau quay về thôi."



"Ừ." Tiết Ngạn Thần xách củi, để Lạc Tĩnh Nghiên đi bên cạnh.



Đi được nửa đường, Tiết Ngạn Thần mới hỏi Lạc Tĩnh Nghiên về tình hình của người ban nãy: "Người vừa rồi nói rằng gia đình anh ta đến từ Đại đội Thắng, em có biết anh ta không? Anh ta nói rằng anh ta là sinh viên đại học, lần này tôi đã trở về trong kỳ nghỉ phép."



Lạc Tĩnh Nghiên kinh ngạc: "Sao đột nhiên anh lại quan tâm tới người lạ vậy? Đây hình như đâu phải tính cách của anh."



Tiết Ngạn Thần tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ tò mò chuyện của mọi người xung quanh, càng không bao giờ nhúng tay vào chuyện của người khác.



"Không có gì, anh chỉ tò mò những người có thể vào được Đại học Công Nông Binh, là do điều kiện gia đình hay do khả năng của bản thân."





Chuong 433: Ke Hoach 2


Chuong 433: Ke Hoach 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận