Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 531: Ai Là Người Đau Khổ Nhất 1

Anh ấy thấy Tiết Ngạn Thần tới tìm Lạc Tĩnh Nghiên, vì thế đi tới gọi Tiết Ngạn Thần ra, mỉm cười nói: "Anh Thần, sắp phải trở lại quân đội rồi, anh phải cố gắng ở bên thanh niên trí thức Lạc. Lần này chúng ta đi không biết mấy tháng nữa mới được nghỉ về thăm người thân đâu."



"Hôm nay tôi sẽ đi xem phim với cô ấy."



"Xem phim?!"



"Ừ, có chuyện gì sao?" Tiết Ngạn Thần nhìn chằm chằm biểu cảm kỳ lạ trên mặt Triệu Quân: "Hai chúng tôi đi xem phim cùng nhau rất không bình thường sao?" "Bình thường, bình thường. Chỉ là anh có thể dẫn em đi cùng được không?”



"Hả?" Tiết Ngạn Thần không khỏi siết chặt nắm đắm, nam chặt đến nỗi đốt ngón tay kêu lên răng rắc: "Triệu Quân, cậu rất muốn trở thành bóng đèn ha.” Dục vọng muốn bị đánh cũng rất mãnh liệt.



"Không, không phải." Triệu Quân thở phào một hơi nói: "Anh Thần, anh nhìn xem, anh đến đây một chuyến là có thể tìm được đối tượng, có thể hẹn hò xem phim cùng đối tượng. Em cũng muốn ở bên cạnh cô gái mình thích.”



"Mau nói rõ mọi chuyện."



"Anh Thần, anh cũng biết em có ý với đồng chí Tần. Lần này chúng ta đi không biết bao lâu mới có thể trở về. Nếu em không thổ lộ với đồng chí Tần, em sợ trong thời gian em không có ở đây, cô ấy sẽ có đối tượng. Như vậy không phải là em sẽ không còn cơ hội nữa Sao.”



"Muốn tôi và Tĩnh Nghiên hẹn Trân Trân ra ngoài thì cậu cứ nói, nhưng Trân Trân có muốn đi hay không còn tùy thuộc vào bản thân em ấy."



"Anh em, anh thật là có nghĩa khí!" Triệu Quân vỗ vỗ ngực mình: "Yên tâm, hôm nay em sẽ bao hết vé xem phim.”



"Còn ăn uống thì sao?"



"Lão Tiết, anh muốn giết em sao? Nhưng hôm nay anh em vui vẻ, những thứ này em sẽ lo hết." "Được, cậu cũng rất nghĩa khi. Tuy nhiên, cũng phải xem xem khi nào thì Trân Trân rảnh.” Anh tính ngày: "Hình như hôm nay là ngày nghỉ ngơi, bình thường em ấy sẽ đến tìm Tĩnh Nghiên, chúng ta chờ em ấy đến."



Triệu Quân trở về ký túc xá, Tiết Ngạn Thần nói chuyện này với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tên khốn Triệu Quân này, nghe nói chúng ta muốn đi xem phim, cậu ấy cũng muốn đi cùng, còn bảo chúng ta gọi cả Trân Trân đi."



"Chắc là anh ấy muốn ra tay với Trân Trân."



"Có lẽ là cậu ta cảm thấy sắp trở lại quân đội rồi nên không muốn đợi thêm nữa. Cậu ấy ra tay thì ra tay, còn có theo đuổi được hay không thì phải xem năng lực của cậu ấy. Anh thấy Trân Trân cũng ghét cậu ấy. Anh đã đồng ý giúp cậu ấy hẹn Trân Trân ra ngoài, nhưng cũng không đảm bảo là chắc chắn Trân Trân sẽ đi."



"Chúng ta chỉ có thể giúp cậu ấy bấy nhiêu thôi, còn lại thì phải dựa vào cậu ấy."



"Hôm nay là ngày nghỉ, bình thường Tần Trân Trân sẽ đến đây, không biết hôm nay có đến không.”



"Cứ từ từ, nếu cô ấy không đến, lúc chúng ta đi huyện thành sẽ gọi cô ấy sau."



Gai người vừa nói xong không được bao lâu thì đã thấy Tần Trân Trân đi xe đạp đến. Trên ghế sau xe đạp của cô ấy còn có một túi đồ lớn, trong đó có thịt và rau, trái cây đóng hộp, thịt hộp và một ít đồ vặt.



Nếu không phải chị dâu họ kéo cô ấy đi làm ăn thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể kiếm được hơn 1. 000 một tháng.



Cô ấy thấy Tiết Ngạn Thần cũng ở đây: "Anh họ cũng ở đây sao, vừa lúc buổi trưa ba người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”



Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn nhau, giống như đang muốn nói, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến luôn.



Tần Trân Trân xách đồ vào trong phòng: "Chị dâu họ, em mua thịt, buổi trưa chúng ta ăn gì?"



"Em quyết định đi, chị ăn gì cũng được."



"Anh họ thì sao?”



"Anh cũng giống chị dâu họ của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận