Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 438: Không Thể Làm Chính Sự 1

Lại Xuân Dương lắc đầu nói: "Vẫn chưa thu hoạch được gì, buổi chiều em sẽ đi xem."



"Được rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần rời khỏi nhà họ Lại, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Anh ấy dù sao cũng là sinh viên đại học, nhưng phẩm chất hơi kém, anh ấy đối xử với chị dâu không hề tôn trọng chút nào, rõ ràng là anh trai anh ấy có vấn đề nhưng lại đổ lỗi cho chị dâu.”



"Có chút không bình thường."



Tiết Ngạn Thần trong lòng âm thầm đánh giá lại thân phận của Lại Xuân Dương.



Trong quân đội của họ không nên có những kẻ kém cỏi, dối trá như vậy.



Đương nhiên anh cũng cảm thấy mình quá tự phụ, dù đội ngũ có mạnh đến đâu cũng sẽ luôn có vài cục cứt chuột.



Nhưng cứt chuột có thể được trọng dụng để đến thực hiện nhiệm vụ quan trọng như vậy được sao?



Nếu là người có phẩm hạnh xấu, rất có thể sẽ không giữ được uy tín, không giữ vững lập trường và rất dễ làm phản.



Đây chỉ là suy đoán của anh, không có chứng cứ xác thực thì không thể đưa ra kết luận. "Trước đây dì Hồ muốn nói cho em biết về con trai của bà ấy là họ hàng của nhà họ Lại, bọn họ thật đúng không he là họ hàng." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



"Em là đang nói về ngày chúng ta đang đi trên phố thì gặp được, bà ấy gọi riêng em ra để nói chuyện với em đấy sao?"



"Là bà ấy. Sau này, con trai của bà ấy đã cưới thanh niên trí thức Đỗ Nghệ Nam. Chắc là sẽ sớm có con.”



"tò"



"Anh cũng cho rằng Lại Xuân Dương không bình thường, vậy tại sao anh lại còn thích tiếp xúc với anh ta như vậy?”



"Bởi vì săn bắn, cậu ấy thích săn bắn, tôi cũng thích."



Buổi chiều, Tiết Ngạn Thần rời khỏi đại đội thắng lợi Tri Thanh Điểm, lấy danh nghĩa săn thú, một mình lên núi, mục đích là vì gặp Lại Xuân Minh, cùng Lại Xuân Minh "giao tiếp" gần hơn một bước.



Ngay từ đầu anh còn sợ Lại Xuân Dương nói dối, sẽ không đi lên núi, cũng may anh ởi dạo trên núi một hồi, liền thấy được Lại Xuân Dương.



Anh đứng ở một nơi tương đối khuất, bình tĩnh quan sát đối phương.



Phát hiện hành vi của đối phương rất giống với hành vi thường ngày của mình khi ở trên núi tìm đồ vật. Anh đi tới trước một cái bẫy bỏ hoang, giả vờ đang nghiên cứu bấy, sau đó làm bộ trong lúc vô tình nhìn thấy Lại Xuân Dương, liền gọi Lại Xuân Dương một tiếng,"Tiểu huynh đệ, cậu tới rồi, tôi ở chỗ này, lại đây đi."



"Ò." Lại Xuân Dương bắt đắc dĩ đi tới, ngồi xổm trước mặt anh: "Đại ca, không ngờ lại gặp được anh, anh cũng muốn săn thú hoang à?"



"Trong dịp năm mới, lữ đoàn giết lợn tết và lấy được một ít thịt. Đã nhiều ngày mà chưa hề đụng đến thịt. Tôi đã thèm ăn từ lâu rồi. Ngay khi tuyết rơi trên núi tan, tôi đã đến đây ăn, tôi định cải tạo cái hố này để xem có săn được thú rừng không, không ngờ có thể săn được con mồi lớn như lợn rừng, ngoài ra còn có thể săn được thỏ hay gà lôi. Ít nhất cũng đủ nhét kẽ răng, cậu nói có phải không?”



"Đúng vậy, không phải cũng đều thèm sao. Lại Xuân Dương cùng Tiết Ngạn Thần nói chuyện, vẫn luôn duy trì ngữ thái ôn hòa, có vẻ nhã nhặn, nho nhã lễ độ.



Tiết Ngạn Thần và Lại Xuân Dương nói chuyện, anh liếc nhìn đôi giày trên chân Lại Xuân Dương, nhìn bề ngoài, đôi giày rất giống với đôi giày giải phóng bình thường, người bình thường vừa nhìn qua, sẽ cho rằng đó là đôi giày giải phóng, nhưng anh đã đi qua loại giày đặc thù này, nhìn thoáng qua có thể biết đế của đôi giày này dày hơn những đôi giày giải phóng thông thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận