Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 051: Sao Lại Là Cậu? 1

Mặt cô ta không chút thay đổi mà nói: "Trên đường đi gặp chút chuyện trì hoãn tôi chứ tôi cũng không muốn đến muộn đâu."



Nhưng thật ra là sáng nay cô ta dậy trễ.



"Được rồi được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nhanh đứng vào hàng đi, sắp lên đường rồi nên đứng ngay ngắn đi, đừng chạy lung tung nữa.”



"Biết rồi."



Cô ta nén giận, đứng vào hàng thanh niên tri thức. Lúc đứng vào hàng cô ta không phát hiện bên cạnh mình là ai, vừa nghiêng đầu thì liền nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên.



Thật là oan gia ngõ hẹp mài



"Sao lại là cô?"



Lạc Tĩnh Nghiên liếc cô ta một cái: "Cô cho là tôi muốn gặp cô sao?"



Lâm San San vẫn chưa quên vụ trước đó Lạc Tĩnh Nghiên đã lừa gạt mình. Cô ta thò tay vào túi lấy ra một chiếc bánh bao nhân thịt đầy dầu mỡ, muốn xoa dầu trên bánh bao quẹt lên tay của Lạc Tĩnh Nghiên, sau đó sẽ cầm ra chiếc khăn tay dính độc để lau cho Lạc Tĩnh Nghiên. Chất độc đó sẽ dính vào da của Lạc Tĩnh Nghiên, chất độc sẽ từ da thắm vào mạch máu, dẫn đến khiến người ta trúng độc, nhiều nhất là một tháng thì độc sẽ phát huy tác dụng, từ từ sẽ sống trong sự tra tần mà thôi.



Nhưng Lạc Tĩnh Nghiên cứ đề phòng cô ta, cô sợ cô ta sẽ làm gì đó với mình. Khi cô ta đút tay vào túi, cô liền cố ý bước sang một bên vài bước, đứng cách xa Lâm San San ra.



Lâm San San không ngờ rằng cô sẽ đề phòng cô ta nhiều như thế, xem ra cô ta vẫn đã xem thường đối phương rồi.



Nhưng cũng không sao, không chuộc độc được cô thì cô còn có một đứa em trai.



Trước hết cô ta sẽ bắt tay vào việc với em trai cô.



Thế nên khi lên tàu lửa, cô ta nhân cơ hội tình hình lộn xộn mà cố ý tiếp cận Lạc Trường Thiên, dự định cầm chiếc khăn tay tâm độc kia, định quẹt chất độc trên chiếc khăn lên mu bàn tay Lạc Trường Thiên.



Nhưng Lạc Tĩnh Nghiên lại đứng ngay đẳng sau Lạc Trường Thiên. Cô nhìn thấy Lâm San San đến gần Lạc Trường Thiên liền cố y kéo Lạc Trường Thiên đi, nói với cậu phải tránh xa Lâm San San ra một chút.



Không lâu sau tàu lửa đã đến trạm, thanh niên tri thức liền xếp hàng để lên tàu.



Chỗ thanh niên tri thức ngồi là toa ghế cứng, còn toa giường nằm thì những người như bọn họ vẫn chưa đủ tư cách de ngồi.



Lạc Tĩnh Nghiên tìm được chỗ ngồi cùng với Lạc Trường Thiên, hai người họ để hành lý xuống bên dưới ghế ngồi.



Lâm San San ngồi xiên đối diện với cô, ngồi cùng với một cô gái khác.



Có hai cô gái ngồi đối diện Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên, còn Tiết Ngạn Thần ngồi với nam thanh niên tri thức khác ngồi ở dãy bên kia.



Những thanh niên tri thức này sẽ được phân phối đến các nơi khác nhau ở thành phố H tỉnh Cát Lâm. Sau này nhất định phải tách nhau ra nên không cần phải từng người tự giới thiệu mình trên xe.



Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng làm quen với hai cô gái đối diện, giới thiệu ngắn gọn về bản thân với nhau. Từ khi vừa lên tàu, ánh mắt Lâm San San ngoại trừ luôn liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên thì còn chú ý đến Tiết Ngạn Thân.



Cô ta chưa từng nhìn thấy chàng trai nào đẹp trai đến vậy.



Cùng lúc đó, có thêm mấy ánh mắt si mê khác cũng cứ nhìn chăm chú Tiết Ngạn Thần.



Mà chàng trai đó chỉ hướng mắt nhìn ra ngoài cửa số, biểu cảm lạnh lùng.



Cô gái bên cạnh Lâm San San phát hiện Lâm San San đang nhìn Tiết Ngạn Thần thì nhỏ giọng nói với cô ta: "Có phải cô nhìn trúng anh ta rồi không? Mà cũng đúng, bề ngoài anh ta đẹp trai thật nhưng đẹp trai lại không dễ xài." Lâm San San nghi ngờ: "Ý gì vậy?”



Cô gái này gọi Đỗ Nghệ Nam đến, cô ta chậc miệng: "Tôi biết anh ta, chị họ của tôi chính vì thấy anh ta trông đẹp trai nên mới thích anh ta, còn theo đuổi anh ta nữa chứ. Sau này mới biết anh ta lúc còn nhỏ bị thương, bị thương rất nặng, nếu ai gả cho anh ta thì không khác gì góa phụ cả đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận