Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 319: Cuộc Giao Dịch Vào Đêm Khuya 2

Chuong 319: Cuoc Giao



Dịch Vào Đêm Khuya 2



Nhưng mà, nếu Trang Phỉ Phi thật sự dám làm hồ sơ bệnh án giả để hãm hại cô, cô nhất định sẽ làm đối phương hối hận biết vậy đã chẳng làm.



Sau khi đến thị trấn, Trang Phi Phi đi đến bệnh viện trước, đến nơi cô ta nhờ bác sĩ làm giả hồ sơ bệnh án cho cô ta, nhưng bị bác sĩ từ chối, hơn nữa bác sĩ còn cảnh cáo cô ta nếu có lần sau, sẽ thông báo cho khu thanh niên trí thức điểm chỗ cô ta, phê bình công khai cô ta trước mặt mọi người.



Trang Phi Phỉ đành phải rời khỏi bệnh viện, nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của cô ta là làm một cuộc giao dịch, đợi đến khi giao dịch này thành công, cô ta có thể kiếm được một khoản tiền lớn.



Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta mới hơi cảm thấy an ủi.



Cho dù Lạc Tĩnh Nghiên đánh đắm rất giỏi thì đã sao, đáng tiếc không có không gian, không có vật tư, sao có thể sống tốt như cô ta được.



Còn vài tiếng đồng hồ nữa mới đến thời gian hẹn giao dịch của cô ta và lão Bưu, cô ta không có chỗ dừng chân, đành phải đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn no trước đã.



Lúc ăn cơm, cô ta cố ý ăn chậm nhất có thể, ý đồ để hết thời gian. Một bữa cơm, cô ta ăn từ lúc 6 giờ đến khi tiệm cơm quốc doanh đóng cửa.



Người phục vụ trong tiệm cơm thấy cô ta vẫn luôn không chịu đi, lén mỉa mai nói: "Không biết là tới ăn cơm, hay là tới dừng chân nữa.”



Sau khi Trang Phi Phỉ rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, cô ta vẫn không biết dừng chân ở đâu. Vì thế, cô ta quyết định đi đến địa điểm giao dịch đã hẹn trước với lão Bưu. Đó là một trạm lương thực cũ bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô thị trần.



Lúc Trang Phỉ Phỉ đến nơi, nơi đó vô cùng im ắng, cô ta chán nản đành phải đi vào không gian. Bởi vì trong không gian của cô ta không có giường, nên cô ta chỉ có thể ngồi úp xuống bàn tạm thời nghỉ ngơi.



Khu thanh niên trí thức ở Đại đội Thắng Lợi.



Lạc Tĩnh Nghiên ngồi quấn chăn, Hắc Hỗ và Hỗ Béo lần lượt nằm hai bên người cô, chúng đặt đầu lên đùi cô, hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân.



"Hắc Hỗ, bây giờ em thấy sao rồi?"



"Chủ nhân à, em đã khoẻ lại rồi, trên người không còn đau nữa.”



"Vậy là tốt rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ tối rồi.



Đêm nay cô phải khiến cho Trang Phỉ Phỉ chịu tổn thất nặng nề. Cô nói với hai con mèo: "Hắc Hỏ, Hổ Béo, sắp đến giờ rồi, chị sợ bọn họ sẽ giao dịch trước nên chúng ta cần phải tới đó sớm hơn một chút mới được."



"Vâng, chủ nhân, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đến đó thôi."



Vốn dĩ mèo đã có thói quen hoạt động vào ban đêm, lúc này Hổ Béo và Hắc Hỗ đều đứng dậy cung kính khom người, bộ lông mềm mại trên người cũng hơi dựng lên. Bộ dạng bây giờ của chúng nó hoàn toàn có thể gọi là tinh thần phần chắn, sục sôi ý chí chiến đấu.



Lạc Tĩnh Nghiên che kín thân thể, nhảy ra khỏi khu thanh niên trí thức, đi mãi đến cuối thôn mới thả Hắc Hỗ và Hỗ Béo từ trong không gian ra. Hỗ Béo giống như lập tức to lên như bong bóng, nhanh chóng biến thành hình dạng một con hỗ lớn.



"Chủ nhân, mau trèo lên đây."



Lạc Tĩnh Nghiên cưỡi trên lừng Hồ Béo, nắm lấy hai cái tai mèo, Hắc Hỗ thì nằm úp trên đầu Hỗ Béo.



Bọn họ không đi đường chính mà đi ven theo bờ đồng ruộng để đến thị trấn.



Tuyết đọng trên đồng ruộng còn chưa tan hết, Hỗ Béo trắng như tuyết chạy vội trên cánh đồng tuyết trắng, ít nhiều cũng có tác dụng ẩn giấu.



Gió mùa đông lạnh thấu xương, may mà Lạc Tĩnh Nghiên mặc quần áo rất dày, chỉ để lộ ra đôi mắt đón lấy những cơn gió lạnh buốt, lạnh đến đau đớn, cũng không biết mấy nhóc mèo nhà cô có lạnh không nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận