Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 373: Nấu Ăn 3

May phút sau, Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy cánh môi hơi đau, mới duỗi tay đây anh ra.



"Không thể hôn nữa, nếu còn hôn tiếp, thì e rằng môi của em sẽ bị hôn đến mức sưng phù."



Đôi môi đã bị hôn của cô gái càng trơn bóng căng mọng hơn so với lúc trước, khiến anh không kìm lòng được mỗ ở phía trên một cái.



Lạc Tĩnh Nghiên che miệng mình lại, quay đầu qua.



Tiết Ngạn Thần dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành cô: "Được rồi, anh không hôn nữa. Anh có một cách, có thể bồi thường cho em một chút."



"Cách gì vậy, đừng có nói là bảo em cũng hôn miệng anh đến mức sưng phù đúng không?”



"Nếu như em bằng lòng, thì anh cầu mong không hết."



Lạc Tĩnh Nhiên sờ cánh môi của mình một chút theo bản năng: "Em vẫn là không làm được, em sợ người đàn ông nào đó sẽ không kiểm soát bản thân được, đến lúc đó người gặp tai ương vẫn là bản thân em."



"Sẽ không đâu."



"Em không tin."



Lạc Tĩnh Nghiên buông anh ra, sau đó lấy một cây kẹo hạt mè từ trong giỏ trúc ra, bẻ một đoạn bỏ vào trong miệng, Tiết Ngạn Thần nói: "Cho anh một ít đi."



Lạc Tĩnh Nghiên lại bẻ một đoạn, chuẩn bị bỏ vào trong miệng của anh, ai biết được, cô vẫn chưa đưa kẹo hạt mè đến bên khóe miệng anh, bàn tay to của anh đã duỗi qua đây, nằm lấy phía sau đầu cô. Môi lại bị lấp kín một lần nữa, kẹo mạch nha trong miệng cô cũng bị anh cướp mắt một ít.



Người đàn ông buông môi của cô ra, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi, giống như đang nghiền ngẫm vị ngọt ở trong miệng. Một đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy nhìn cô không chớp mắt, dần dần di chuyển ánh mắt lên trên môi cô, giọng nói trầm thấp



Hai má của Lạc Tĩnh Nghiên đỏ bừng, rốt cuộc là anh đang nói kẹo mạch nha ngọt, hay là...



"Em đút anh ăn rồi, anh cũng phải đút cho em ăn."



Anh cắn một ngụm kẹo mạch nha trong tay, bỏ vào trong miệng, sau đó đưa vào trong miệng cô. Mãi đến khi kẹo mạch nha trong miệng bọn họ đều bị hòa tan bởi nước bọt, tiến vào trong bụng của bọn họ, gần như biến mất sạch trong miệng bọn họ.



Lúc tách ra, Lạc Iĩnh Nghiên cảm thấy đầu lưỡi của chính mình đều bị tê rồi.



Người đàn ông chết tiệt này, không cắn môi của cô, thì cắn đầu lưỡi của cô.



Mà trên mặt của anh lại mang theo biểu cảm thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, khỏi phải nói là hài lòng biết bao nhiêu.



Tiếp tục ôm cô vào trong lòng: "Nếu như em cảm thấy không hài lòng, vậy thì có thể cắn anh tùy thích.”



"Không cắn, lại không phải là tuổi chó."



Nửa tiếng sau, những thanh niên trí thức khác đều trở lại rồi, Tiết Ngạn Thần lại nán lại một lúc, rồi mới rời khỏi.



Sau khi Tiết Ngạn Thần đi, Lạc Tĩnh Nghiên muốn lên núi tản bộ một chút.



Cô mang theo Hắc Hỗ đi ra Tri Thanh Điểm, lúc đến dưới chân núi, cũng thả Hỗ Béo ra ngoài, để nó chạy vui đùa với Hắc Hỗ.



Lạc Tĩnh Nghiên chưa di tới phía trước quá xa, lại nhìn thấy Tiết Ngạn Thần.



"Tinh Nghiên.”



"Ngạn Thần."



Trên núi còn rất nhiều tuyết tích tụ lâu ngày chưa hòa tan, Tiết Ngạn Thần lại cũng lên núi.



"Anh trở về Tri Thanh Điểm không có chuyện gì để làm, nên lên núi tản bộ loanh quanh." Tiết Ngạn Thần nói.



"Em cũng vậy." Lạc Tĩnh Nghiên cười nói: "Sớm biết vậy, thì chúng ta đã cùng nhau qua đây."



"Chúng ta di cùng nhau đi."



"UP Bọn họ đi tới phía trước một đoạn, Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện phía trước phân bố đầy những dấu chân, nhưng mà, không phải là của cùng một người: "Anh nói xem ai thường xuyên đến đây nhỉ, trên đất có rất nhiều dấu chân a, nhìn dáng vẻ này chắc là thường xuyên đến."



Tiết Ngạn Thần nhìn đôi giày trên chân chính mình theo bản năng: "Có những người rất thích giẫm lên tuyết."





Chuong 374: Nau An 4


Chuong 374: Nau An 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận