Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 311: Gửi Thư Về Nhà 1

Ba Lạc thở dài: "Ông ấy chuyển ngành hơi sớm, còn chú mới chuyển ngành gần nhất bốn năm năm nay thôi. Bắc Kinh rộng lớn quá, thậm chí bọn chú còn chưa gặp lại nhau.”



"Ba, chiến hữu cũ sắp thành thông gia rồi, sau này chắc chắn hai người sẽ gặp lại nhau thôi."



"Ừm ừm."



Ba Lạc gật đầu, tiếc là không thể cùng nhau uống rượu rồi, ông ấy nhìn Tiết Ngạn Thần: "Hồi xưa ba cháu uống rượu giỏi lắm, cháu ấy, có phải cũng thừa hưởng tửu lượng của ông ấy không?" Lạc Tĩnh Nghiên quay đầu nhìn Tiết Ngạn Thần: "Trong sân còn có bà nội nữa, bà cũng đang muốn gặp anh, nếu anh không ngại thì để bà gặp nhé."



Tiết Ngạn Thần thì thầm nói với cô: "Anh là người của em, thế nên em muốn cho ai xem thì để người đó xem, tất cả để em làm chủ."



"Vậy em đi gọi bà nội [rương.”



"Em đi gọi đi."



"Em đi đây."



Lạc Tĩnh Nghiên đứng lên nói với ba Lạc: "Con đi gọi bà nội Trương đến."



Nhưng không ngờ cô vừa ra khỏi nhà thì đã gặp bà nội Trương, bà ấy cũng đang tiến về phía họ. Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bà nội, cháu đang định di mời bà sang ngồi một lát."



Bà nội Trương cười nói: "Bà nghe nói hôm nay cháu đưa đối tượng của cháu về nhà nên muốn đến xem cậu trai trẻ đó trông như thế nào."



"Anh ấy đang ở trong nhà."



Lạc Tĩnh Nghiên thật sự cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến việc Tiết Ngạn Thần bị mọi người ngắm nghía.



Sau khi bà nội Trương nhìn thấy Tiết Ngạn Thần thì líu lưỡi không nói nên lời.



"Bà đoán đối tượng mà Tĩnh Nghiên chọn chắc chắn không tầm thường, trông chàng trai trẻ này rất có tài, là đối tượng tốt rất xứng với Tĩnh Nghiên.”



Tiết Ngạn Thần vội vàng đứng dậy, anh kính trọng cúi chào bà nội Trương rồi sau đó nhường chỗ cho bà nội Trương ngồi.



Bà nội Trương xua tay: "Cậu bé này lịch sự quá, bà không sao, cháu cứ ngồi đi."



Ba Lạc có làm cho bà nội Trương chiếc ghế dài, Lạc Tĩnh Nghiên lấy cho bà nội Trương một nắm hạt dưa rang rồi sau đó lại lấy cho ba mẹ Lạc mỗi người một nắm, họ vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện với nhau.



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần ở lại đây ăn cơm thì không tiện nên chỉ ngồi một lúc rồi rời đi. Khi ra đến bên ngoài, Tiết Ngạn Thần hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Anh có thể viết thư gửi về nhà để nói cho người nhà anh biết chuyện chúng ta không?”



Lạc Tĩnh Nghiên hơi do dự rồi gật đầu: "Anh có quyền nói với họ nhưng hoàn cảnh của em đặc thù nên nếu họ không đồng ý thì anh cũng không được cãi nhau với họ, anh nói cần thận với họ là được."



"Sẽ không đâu."



Có lẽ là do quá căng thẳng nên Tiết Ngạn Thần vô thức nắm lấy tay của Lạc Tĩnh Nghiên: "Họ sẽ đồng ý thôi, nếu như ban đầu họ không đồng ý thì anh cũng sẽ có cách khiến họ đồng ý. Em là một cô gái tốt, không có lý do gì gì để họ không thích em cả. Còn về chuyện của chú và dì, nếu họ có ý kiến gì thì anh sẽ thuyết phục họ. Hơn nữa ba mẹ anh luôn nói họ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh, họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh. Tin anh đi, sẽ không có ai trở thành mối bận tâm của em đâu. Sau khi trở lại Trí Thanh Điểm thì anh sẽ viết thư gửi cho họ, em thấy có được không?"



"Được."



Nét mặt của người đàn ông chuyển từ nghiêm túc sang thoải mái, sau đó anh mỉm cười, xung quanh không có ai cho nên anh đã đan những ngón tay mình vào giữa năm ngón tay của Lạc Tĩnh Nghiên, anh hướng mắt nhìn về phía ngọn núi lớn rồi nói: "Chúng ta đi dạo đến đó đi."



"Đi thôi.”



Họ đi bộ từ chân núi lên đến lưng chừng núi, họ nắm chặt tay nhau không hề buông ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận