Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 278: Không Thể Đi Ra Ngoài 2

Đầu óc không tỉnh táo mà đột nhiên lao ra khỏi không gian nên đã dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt mèo của nó, còn nhắc nhở nó: "Người anh em, cậu tốt nhất nên tỉnh táo một chút, dù thế nào cũng đừng lao ra khỏi không gian, nếu không, để thanh niên trí thức Tiết phát hiện dáng vẻ say khướt này của cậu thì sẽ xảy ra chuyện lớn thật đó.”



Hắc Hỗ nghe Hổ Béo khuyên bảo, nó lắc lắc đầu cố gắng để cho bản thân tỉnh táo, vừa rồi nó cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, còn đang muốn ra khỏi không gian đến bên ngoài để đi chơi. "Cảm ơn cậu Bàn Tử, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tớ sẽ không đi ra ngoài. Nếu không cậu cứ dùng móng vuốt bắt lấy tớ, cho dù tớ không thể khống chế được bản thân, thì cậu có thế nào cũng không được để tớ đi ra ngoài."



Hổ Béo cảm thấy dùng móng vuốt cũng rất phiền phức, nó trực tiếp nhảy lên người của Hắc Hỗ.



"Như vậy thì tớ không sợ cậu sẽ chạy ra ngoài nữa.”



Hắc Hỗ bị Hổ Béo đè đến trợn trắng mắt, nó cố gắng dùng sức khó khăn nói: "Bàn Tử, tớ bị cậu đè thêm trong chốc lát nữa, chỉ sợ sau này cũng không có cơ hội di ra ngoài."



Hỗ Béo vẫn nằm trên người nó mà không đứng dậy, nó biết Hắc Hỗ vốn dĩ không thể nào chết do bị đè được, cũng giống như nó sẽ không thẻ bị đánh chết.



Sau khi Tiết Ngạn Thần rời đi, Lạc Tĩnh Nghiên đóng cửa cho kỹ, che màn thật tốt, cô đi vào không gian đã thấy một con mèo say rượu nằm nghiêng ngã trên mặt đắt.



Hồ Béo nói lý do vì sao Hắc Hỗ say rượu cho Lạc Tĩnh Nghiên nghe, Lạc Tĩnh Nghiên vội chạy ra chuông gà xem xét một chút, nàng phát hiện cánh của gà đã dài ra cho nên gà mới bay được, cần phải cắt cánh cho tụi nó một chút, de tránh cho tụi nó sau này bay ra ngoài.



Cô lấy kéo đến, cắt tất cả cánh của đám gà một chút, cắt cho tụi nó dù thế nào cũng không thể bay ra ngoài được.



Hôm nay nhặt được bảo bối, để khen thưởng chính mình cô đã làm một chén thịt kho tàu thật lớn cho hai con mèo ăn.



Tuy hắc ho uống rượu nhưng ngửi được mùi thơm của thịt kho tàu, nước miếng vẫn chảy ra, nó ăn cũng không thua gì hỗ béo.



Lạc Tĩnh Nghiên ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi chốc lát, sau khi rời giường cô bắt đầu nghiên cứu những đồ vật mà hôm nay cô đã nhặt được ở bãi phế liệu.



Cô dùng nước sạch, cần thận rửa sạch bùn bám trên gương đồng, cố gắng để không phá hỏng hơi đồng bên trên, bởi vì nếu không còn hơi đồng thì giá trị của nó sẽ giảm xuống, sau đó cô đặt nó lên cái giá inox để khô.



Lạc Tĩnh Nghiên không vội vàng đi ghép nối tranh chữ cổ, vì cô rất tò mò với cây gậy trúc.



Cô dùng cưa điện loại nhỏ cẩn thận cắt một mặt của cây gậy trúc ra, cố gắng để không cắt vào đồ vật giấu ở bên trong.



Sau khi cây gậy trúc bị cắt ra, bạch bạch bạch, mấy viên ngọc trai sáng bóng, tròn trịa lăn ra.



"A, thật sự có bảo bối!" Cô cảm thán một tiếng, bởi vì hưng phấn mà ôm lấy Hắc Hỗ hôn mấy cái liên tiếp trên đầu nó.



Hồ Béo nhìn Hắc Hỗ được chủ nhân ban thưởng nụ hôn, nó cũng muốn, nhưng mà nó không có tìm duoc bao b6i cho chu nhan.



Lạc Tĩnh Nghiên nhận ra hỗ béo không vui, cô vươn tay bế nó lên cũng hôn cho nó mấy cái.



Nhưng cô vừa mới nhắc tay lên đã nhận ra, vật mà cô vừa bế không phải mèo, mà là một cục đá lớn.



Hồ Béo quá nặng, nói nó nặng hơn ba trăm cân cũng không phải nói doc.



Cô đứng dậy, nói: "Hỗ Béo, để chị thử xem có bế được em không.”



Hổ Béo đứng yên trên mặt đất không nhúc nhích, nó chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp chờ chủ nhân đến be nó.



"Được, chủ nhân, đến ôm em di
Bạn cần đăng nhập để bình luận