Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 594: Đứa Trẻ Nghịch Ngợm 1

Sau khi đi qua, đôi khi cô tiếc nuối vì trong không gian không có những đồ vật hiện đại. Bây giờ cô thực sự rất muốn lên núi ngay lập tức để thu hết những thứ đó vào trong không gian của mình.



Tuy nhiên, cô cảm thấy Trang Phi Phi vẫn chưa quét sạch đồ trong không gian của mình, ngoại trừ những thứ có thời hạn sử dụng ngắn không thể lấy ra như kem, rau, trái cây, đồ ăn vặt đóng gói và các món ngon khác, thì trong không gian của cô ta vẫn còn rất nhiều vật dụng quan trọng khác, chẳng hạn như thuốc men, các thiết bị điện như máy giặt, tủ lạnh, điều hòa, v. v. Bởi vì trong vài năm tới những thứ này sẽ không chỉ được nhiều người sử dụng mà còn là hàng hóa được tìm kiếm, có thể dựa vào những thứ này kiếm được rất nhiều tiền.



Cô lựa chọn đợi lâu hơn một chút, chờ đến khi Trang Phi Phi lấy ra tất cả những thứ có thể lấy ra khỏi không gian thì cô sẽ lên núi quét sạch nó.



Buổi sáng, mặt trời ấm áp, cô cầm ghé đầu ngồi ở cửa một lúc, Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm nhàn rỗi đến tìm cô nói chuyện.



“Tĩnh Nghiên, nhà của cậu đã xây xong rồi mà chúng mình vẫn chưa nhìn thấy. Cậu dẫn chúng mình đi tham quan một chút đi." Long hieu khach cua Lac Tinh Nghiên khó có thể chối từ: "Được, nếu bây giờ các cậu rảnh thì chúng ta có thể đi ngay."



"Bây giờ chúng mình không có việc gì, đi thôi."



"DÐỊ"



Lạc Tĩnh Nghiên cũng định nghỉ ngơi một lát rồi qua đó xem qua. Sau khi xây nhà xong cô không mặc kệ không quan tâm mà thỉnh thoảng vẫn sẽ đến đó nhìn một chút.



Cho dù không sợ bị người ta cố tình phá hoại, thì cũng đề phòng mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn đến đó làm loạn.



Trên đường đi, Tôn Điềm Điềm nói: "Tĩnh Nghiên, mình nghĩ là ngôi nhà mới này cậu thật sự phải đến thăm một chút. Trước kia mình đã nghe nói có một số thôn dân đức hạnh không tốt, nhân lúc nhà mới người ta chưa vào ở mà nửa đêm bí mật đi qua trộm ngói trên nóc nhà người ta mang về nhà mình. Còn nữa, không chỉ phải đề phòng người lớn còn cả mấy đứa nhỏ nghịch ngợm bướng bỉnh nữa. Giường Kang mới của người ta vẫn chưa ngủ, vậy mà bọn nhóc lại ¡ lên giường của người ta, còn nhét đất hoặc gì đó vào lỗ trên giường, thật rất khó chịu."



Lạc Tĩnh Nghiên không nói nên lời, ban ngày cô có thể qua đó canh chừng nhưng buổi tối thì không thể vẫn luôn canh ở đó được. Cũng may cô có hai bé ngoan là Hắc Hỗ và Hỗ Béo, chúng rất thích ra ngoài vào ban đêm. Tối đến cô sẽ bảo hai chúng nó đi đến đó tuần tra thêm một chút mới được.



"Mãn Nguyệt, những gì cậu nói mình nhớ rồi, mình sẽ dành thêm chút thời gian để qua đó nhìn, cố gắng không để những người khác đụng vào đồ của mình."



Lúc bọn họ đi gần đến bên ngoài nhà của Lạc Tĩnh Nghiên thì nghe thấy một tiếng la hét ầm ï. Ba người bọn họ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, là Trang Phi Phi đang dạy dỗ hai cậu bé khoảng 7,8 tuổi ở cửa nhà mới của mình.



"Hai đứa chúng mày thật là thiếu đòn. Giường Kang của tao vừa mới làm xong, vậy mà chúng mày lại ¡ lên đó. Ba mẹ chúng mày dạy dỗ chúng mày thế nào, dạy chúng mày đi làm chuyện tai hại này sao?”



Hai cậu bé cúi đầu không nói lời nào, tùy ý để cô ta dạy dỗ.



Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm đều bật cười.



"Nhìn kìa, giường Kang của cô ay đã bị người ta i lên rồi. Ha ha ha ha.”



Lạc Tĩnh Nghiên bước nhanh vài bước, Giang Mãn Nguyệt vẫn muốn xem náo nhiệt: "Tĩnh Nghiên, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"



"Các cậu cứ ở lại xem một chút, mình vào nhìn xem giường Kang của mình có bị ¡ lên không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận