Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 147: Bán Hàng Ở Khu Tập Thể 2

Lạc Tĩnh Nghiên cười cười: "Bác gái đã muốn mua đồ của cháu, bác nếu báo cáo cháu, chẳng phải cũng báo chính mình lên sao?”



"Đúng vậy đúng vậy, cháu vì tiền, chúng ta vì miệng ăn, mọi người đều có nhu câu."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Cháu thì loại lương thực nào cũng có, hoa quả từ táo, còn có lê với quýt, táo tàu óc chó đậu phộng các loại trái cây sấy khô khác."



"Vậy tốt, lần tới lấy cho bác một Ít gạo kê, lại thêm một ít quýt cùng óc chó, đưa cho đứa cháu trai nhỏ vẫn còn ở trong bụng mẹ của bác bồi bổ cho tốt."



"Được, bác gái."



Lạc Tĩnh Nghiên vừa bước ra khỏi cửa nhà bác gái Lý, đã bị bốn người phụ nữ ngăn lại, bốn người phụ nữ đó cũng muốn mua đồ của cô.



Lạc Tĩnh Nghiên bán hết số gạo cùng táo còn lại trong sọt, nhận được bốn mươi đồng, cộng thêm mười bốn đồng của bác gái Lý nữa, tổng cộng là năm mươi bốn đồng.



Lạc Tĩnh Nghiên lại đi ra, vẫn là không thấy bóng dáng bà nội Tần đâu, cô dùng ngoại hình này cũng không tiện đi gặp bà nội Tần, vì thế liền rời khỏi khu tập thể.



Tìm một chỗ bí mật, tay trang xong, chuẩn bị về nhà.



Sau khi đi được một đoạn đường, cô cảm giác phía sau có người đi theo dõi mình, xoay người lại, hỏi: "Ai đi theo tôi, là hảo hán thì bước ra đi."



Đây là một con hẻm nhỏ, Hồ Vạn Quân từ góc hẻm nhỏ di ra.



"Là anh” Lạc Tĩnh Nghiên nhướng mày.



Hồ Vạn Quân nói: "Những thứ lần trước tôi bỏ vào giỏ của cô, trả lại cho tôi đi.”



Lạc Tĩnh Nghiên cười lạnh: "Là anh tự nguyện bỏ vào trong giỏ của tôi, tôi lúc ấy mạo hiểm, bây giờ nó đã trở thành đồ của tôi rồi, muốn lấy lại, không có cửa đâu."



Vừa lúc, hôm nay bắt Hồ Vạn Quân lại, đưa đến đồn công an, còn có thể khiến anh ta không dây dưa với cô muốn đồ đạc nữa, thuận tiện còn có thể lĩnh được tiền thưởng hai trăm đồng.



Hồ Vạn Quân nói: "Cô nhóc, đừng có mà nói lời ngông cuôồng, hiện tại trên đường đâu đâu cũng dán lệnh truy nã của tôi, cô hẳn là biết Hồ Vạn Quân tôi là dạng người gì, chọc tôi, tôi có thể sẽ giết người đó. Dù sao trên tay tôi đã dính máu, giết thêm cũng không phiên."



Lạc Tĩnh Nghiên thẩm nghĩ Hồ Vạn Quân không đơn giản, bị truy nã, còn có thể chạy lung tung.



"Vậy thì nhìn xem, anh có thể giết được tôi hay không."



"Cô nhóc, tôi chỉ muốn đồ, cô nói cho tôi biết đồ ở chỗ nào, tôi cầm đồ rồi, quyết sẽ không làm tổn thương cô."



"Tôi muốn tiền thưởng hai trăm đồng kia, cho nên, tôi bắt buộc phải bắt anh. A, bắt được anh, cũng coi như là vì dân trừ hại."



"Cô nhóc, cô tự tìm đường chết đó."



Lạc Tĩnh Nghiên đặt sọt xuống, lấy ra một cây gậy gỗ thô ở trong ra, có vũ khí, cô sẽ không đấu với đối phương bằng tay không.



Hồ Vạn Quân nhìn Lạc Tĩnh Nghiên lao về phía mình, một nửa lực chú ý của anh ta đều dồn vào cái sọt, sau khi bị Lạc Tĩnh Nghiên dùng gậy đánh hai phát, anh ta lao tới bên cạnh cái sọt, phát hiện bên trong chỉ có một sợi dây thừng. Không có tượng Quan Âm, tốn thời gian với Lạc Tĩnh Nghiên cũng chẳng ích gì, liền muốn chạy trốn.



Nhưng Lạc lĩnh Nghiên căn bản không cho anh ta cơ hội, đuổi theo anh ta, lại một cú đánh vai bát ngờ nữa.



Hồ Vạn Quân nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân có một ngày sẽ bị một đứa con gái đánh đập.



Sau vài hiệp, Lạc Tĩnh Nghiên đã chế ngự được anh ta.



Sau trận đánh vừa rồi, bên cạnh đã có người qua đường dừng lại vây xem, mấy người qua đường đều sôi nổi ngạc nhiên than thân thủ của Lạc Tĩnh Nghiên thật tốt, Lạc Tĩnh Nghiên nhờ máy người trung niên trong đó giúp cô an Hồ Vạn Quân xuống, cô cầm dây thừng, trói Hồ Vạn Quân đứng lên, vài người áp giải Hồ Vạn Quân, đưa đến đồn công an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận