Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 842: Đứa Trẻ Thất Bại 1

"Vậy đi xem bọn nó có làm rách hay không. Nếu bọn nó đã làm rách thì đừng chơi nữa.



Tiểu Thạch Đầu mặc quần áo rồi chạy nhanh ra ngoài.



Trong sân, mấy đứa trẻ đang cùng nhau tranh giành một chiếc máy bay giấy, khi Tiểu Thạch Đầu chạy tới, một người anh họ và một người em họ đang tranh giành chiếc máy bay giấy, chết tiệt, chiếc máy bay giấy lại biến thành mấy nửa.



Sau khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu lại bắt đầu khóc.



Thằng bé chạy đến đánh em gái mình: "Ai bảo em lén lây máy bay giấy của anh? Nhìn này, em lại làm hư nó rồi."



Em gái không ngờ máy bay lại bị hư, trong lòng có chút tiếc nuối cho Tiểu Thạch Đầu.



"Em chỉ muốn xem anh có máy bay giấy không, nhưng không ngờ anh thực sự có một chiếc. Em thấy anh chưa tỉnh nên mới đem ra chơi trước. Thạch Đầu, mấy nữa em sẽ đền bù cho anh."



"Em muốn bồi thường cho anh cái gì?"



Em gái nhìn một người anh họ trong sân, người anh họ này đang đi học và chắc chắn có thể gấp ra những chiếc máy bay giấy.



Không ngờ, con bé chưa kịp nói thì mẹ của anh họ, dì của cô đã đến và bế anh họ đi: " Sách vở anh họ là để làm bài tập nên chúng ta không thể làm máy bay giấy cho con chơi được."



Ngay cả những trang đã có chữ viết cũng phải để lại để con trai họ còn đọc lại, làm sao họ nỡ đưa cho người khác?



Em gái thằng bé đột nhiên nói: "Thạch Đầu, hôm qua em hỏi chị ay xin giấy nhưng không gặp. Hôm nay chắc chắn chị ấy đã đi làm. Kiểu gì chị ấy cũng còn giấy. Chúng ta đến chỗ chị ấy lấy."



"Anh, anh sợ chị ấy không cho."



"Không thử thì làm sao biết được?"



Những đứa trẻ khác nghe nói rằng hai đứa trẻ có nơi nào đó để xin giấy và chúng cũng muốn có những chiếc máy bay bằng giấy.



Bọn trẻ bàn bạc xong rồi cùng nhau đến quán rượu sau bữa sáng để xin Lạc Tĩnh Nghiên một chiếc máy bay giấy.



Sau khi Trang Phi Phỉ nhận thêm mười đồng từ Tiết Ninh Nam, cô ta quyết định không trì hoãn chuyện này nữa và bắt đầu giải quyết chuyện trong hôm nay.



Để tìm được một đứa trẻ thông minh sẽ không phản bội mình, cô ta cố tình đi đường vòng, lang thang khắp làng một lúc. Ngoài ra, cô ta còn muốn tìm lý do để đứa trẻ này xin giấy của Lạc Tĩnh Nghiên.



Cô ta chợt tìm thấy vài mảnh giấy vụn trên một đám cỏ, dù cách xa ba bốn mét nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu hiệu bị gấp lại, giống như chiếc máy bay giấy gấp lại đã bị rách.



Nhân tiện, trẻ em đều thích chơi máy bay giấy, hãy tìm một đứa trẻ và bảo nó đến quán rượu xin Lạc Tĩnh Nghiên hai mảnh giấy nếu nó cần máy bay giấy.



Lạc Tĩnh Nghiên chắc chắn sẽ không đưa tờ giấy mới không có chữ viết cho một đứa trẻ, thà đưa nó cho một đứa trẻ biết viết trên đó còn hơn.



Khi gần ra tới quán rượu, cô ta nhìn thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi xổm trên bãi cỏ ven đường và đại tiện.



Trang Phi Phỉ bước tới, chịu đựng mùi hôi thối ngồi xom trước mặt cậu bé, lấy ra một đồng xu vẫy vẫy trước mặt cậu bé.



"Này nhóc, có muốn dùng tiền mua kẹo không?”



Cậu bé vừa nghe nói có kẹo, hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng nói với Trang Phi Phi: "Chị ơi, em muốn ăn kẹo."



Thằng bé bị đường kích thích đến mức quên mất mình đang đi đại tiện trong giây lát và nhấc người lên.



Trang Phỉ Phỉ vội nhéo mũi cô ta lùi lại: "Nhóc, nhóc đi ji trước rồi mới nói.”



"Được." Thằng bé lại ngồi xổm xuống.



Trang Phỉ Phỉ nói: "Chỉ cần em làm gì đó cho chị, chị sẽ cho em một xu này để mua kẹo." "Chị muốn em làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận