Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 349: Đàm Phán Làm Ăn 1

Nếu như thị trấn chỉ có một chợ đen, căn cứ vào phong cách của nữ chính, tuyệt đối sẽ không bán hàng với số lượng nhỏ, cô ta muốn kiếm nhiều tiền, nhất định còn có thể tìm lão Bưu hợp tác, vì tránh để cùng lão Bưu xảy ra xung đột lần nữa, cô ta chỉ cần đổi một trang phục khác là được.



Xe bò trong thôn mỗi ngày sẽ đi tới đi lui thị trấn hai lần, đều là vào buổi sáng, hôm nay là hai mươi tháng chạp, gần tới cuối năm, trong thôn rất nhiều người muốn đi hợp tác xã cung tiêu trong thị trần mua sắm hàng tết, xe bò liền càng thêm bận rộn, chắc từ thị tran đi tới đi lui trong thôn cả ngày cũng không ngừng nghỉ.



Tội nghiệp lão ngưu al



Lạc Tĩnh Nghiên ở trong lòng tham thở dài vì con bò cần cù chăm chỉ kia.



Buổi sáng cô ngồi chuyến xe bò đầu tiên tới không nhìn thấy Trang Phỉ Phỉ trên xe bò, nếu Trang Phi Phi tới thị trấn, có thể sẽ ngồi chuyến thứ hai, hoặc chuyến thứ ba.



Cô thay đổi phương hướng, không thay đổi trang phục, lần nữa về tới chợ đen phía tây, chỉ là trước khi tiến vào chợ đen, tìm chỗ ẩn nap từ trong không gian lấy ra cái túi, sau đó tiến vào chợ đen. Cô đi một vòng trong chợ đen, quả nhiên không nhìn thấy ai giống bà lão mà lúc trước Trang Phi Phi hóa trang, có hai nguyên nhân, một là Trang Phỉ Phỉ thay đổi trang phục, hai là, hôm nay cô ta không hề đến.



Vì có thể mau chóng biết rõ Trang Phỉ Phỉ có ở chỗ này hay không, cô đã hỏi Hắc Hỗ trong không gian.



"Nếu Trang Phỉ Phỉ thay đổi trang phục, em có thể tìm ra cô ta không?"



Hắc Ho dùng móng vuốt gãi gãi đầu, có chút buồn rau, nó chỉ có thể cảm ứng được bảo vật, không cảm ứng được người, nó sợ nó sẽ không giúp được chủ nhân.



"Chủ nhân, xin lỗi, em không thể."



"Không sao đâu.”



Hổ béo háo hức muốn thử: "Chủ nhân, em từng ở bên cạnh cô ấy, em cũng rất quen thuộc với mùi hương của cô ấy, em có thể giúp chị tìm được người."



Lạc Tĩnh Nghiên có chút lo lắng: "Nhưng nếu em đi ra ngoài, lỡ như bị cô ấy nhận ra thì sao?"



"Không sao đâu, nếu em không muốn quay lại không gian của cô ấy, cô ấy không thể ép em được. Nếu cô ấy nhận ra em, em sẽ bỏ chạy. Em cũng sẽ không trực tiếp đến gặp chị, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phát hiện ra em đang ở trong không gian của chị đâu."



"Được rồi, Hỗ béo, em giúp chị tìm xem cô ấy có ở đây không."



Lạc Tĩnh Nghiên tìm một góc rồi thả Hỗ béo ra trong khi xung quanh không có ai.



Thân hình Hỗ béo mũm mim, thoạt nhìn có vẻ vụng về nhưng lại di chuyển rất linh hoạt, có thể nhảy và chạy nhanh hơn mèo thường gấp máy lần.



Mèo thường thích sạch sẽ, nhưng để không để người khác chú ý cũng để Trang Phỉ Phi không nhận ra, Hỗ béo cố ý nhờ Lạc Tĩnh Nghiên bôi một ít bùn lên thân thể trắng nõn của nó, để khi những người đó nhìn thấy nó bẩn, họ sẽ nghĩ rằng đó là một con mèo hoang và sẽ không cố bắt nó.



Hổ béo khắp người bẩn thiu lảng vảng dưới chân những người bán hàng rong, mười phút sau, nó đến chân một người đàn ông, nó dụi mũi vào và ngửi thấy một mùi quen thuộc. Nhìn dáng người của người này cũng khá giống với Trang Phi Phi. Lần này Trang Phi Phỉ ăn mặc như một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với bộ râu ngắn. Lần giao dịch cuối cùng với lão Bưu không thành công, còn đáp đi một lô hàng, nhưng may mắn là trong không gian của cô ta có mấy chục triệu nguyên liệu nên thiệt hại từ giao dịch không quá lớn. Lần này cô ta quyết định sẽ liên hệ lại với lão Bưu, khi bọn họ giao dịch, cô ta sẽ đích thân trông coi hàng hóa, cô ta không tin những thứ này có thể không cánh mà bay dưới mí mắt của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận