Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 629: Cấp Trên Trực Tiếp 2

"Bây giờ nó thuộc về em, em không chỉ có thể tùy tiện nhìn mà còn tùy tiện sờ..”.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tĩnh Nghiên lập tức đỏ lên, nhưng thật sự là cô cũng thèm muốn thân thể của người ta. Nghe đến đây, cô giống như nhận được lợi ích lớn, không hề khách sáo mà sờ sờ một lúc. Còn chưa được vài giây, hơi thở anh đã gấp gáp, anh cúi đầu xuống ngậm đôi môi mềm mại của cô vào miệng.



Vì là ban ngày ban mặt, sợ đột nhiên có người đi vào nên họ chỉ thân thiết vài phút rồi tách ra.



Tiết Ngạn Thần mặc áo khoác vào, nói: "Không biết hôm nay Triệu Quân có đến không?"



Lạc Tĩnh Nghiên đi mở cửa lại, lúc trở về nói: "Anh nói nếu anh ấy đến liệu có thể sẽ mang theo cả Trân Trân đến không?"



"Cũng không biết tên nhóc đó có thành công không.”



Bọn họ nói mới vừa nói xong không được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông xe đạp, sau đó Triệu Quân cùng Tần Trân Trân xuất hiện trong sân nhà Lạc Tĩnh Nghiên.



Trên xe của họ còn treo một túi, bên trong có thịt lợn và trái cây.



Tần Trân Trân xuống xe: "Anh họ, chị dâu họ."



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi: "Hai người ăn chưa, nếu chưa thì để chị làm một ít."



"Chúng em ăn rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên cười nói: "Nhìn tư thế của hai người kìa, hai người ở bên nhau rồi."



Tần Trân Trân nói: "Hôm qua anh ấy lại rủ em đi xem phim, nói muốn làm đối tượng với em, em đã đồng ý. Dù sao, em cũng thấy anh ấy không tệ, nếu ở bên nhau một thời gian mà cảm thấy không hợp thì lại chia tay.”



Lạc Tĩnh Nghiên ngưỡng mộ cô ấy dù sống trong thời đại như vậy, nhưng suy nghĩ lại tiến bộ như ở thế kỷ 21.



Khi Triệu Quân nghe thấy lời nói của Tần Trân Trân thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, anh ấy đi tới nói: “Trân Trân, đừng nói như vậy. Em biết anh nghe được trong lòng rất khó chịu không? Khó khăn lắm anh mới theo đuổi được em, anh sợ em đột nhiên không cần anh nữa. Trân Trân, anh thật sự muốn làm đối tượng với em. Anh nghĩ chúng ta rất thích nhau, sẽ không bao giờ có ngày chúng ta tách ra."



Tần Trân Trân không lên tiếng, Lạc Tĩnh Nghiên thấy Triệu Quân hoảng loạn mà tay chân luống cuống, nên đã khuyên Tần Trân Trân: "Em nhìn xem em làm người ta sợ thế nào rồi. Mau dỗ dành người ta đi.”



Tần Trân Trân nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Quân hỏi: "Có cần em dỗ anh không?" "Không cần." Biểu cảm trên mặt Triệu Quân lập tức trở chuyển từ u ám sang tươi tắn: "Có những lời này của em anh đã biết em quan tâm đến anh."



Tiết Ngạn Thần trêu ghẹo Triệu Quân nói: "Nhìn cậu như vậy đã biết là sau này nhất định cậu sẽ là người sợ vợ.”



Triệu Quân hừ lạnh một tiếng: "Nói giống như là anh thì không phải ý."



Tiết Ngạn Thần không lên tiếng, im lặng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn vào bếp rửa bát.



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn phải đi làm việc trong phường rượu, cô nói với ba người: "Bên phía phường rượu vẫn còn một số việc cần em giải quyết. Chắc là đến chiều em mới xin đại đội trưởng nghỉ được. Ba người ở đây hay là đến phường rượu với em?”



"Em sẽ đến phường rượu." Tần Trân Trân giơ tay lên nói: "Em muốn xem rượu được làm ra như thế nào."



"Anh cũng sẽ đi." Tiết Ngạn Thần nói: "Vợ đi đâu, anh sẽ đi theo đến đó."



"Ai nha, anh cũng rất ngoan!" Triệu Quân vô tình trêu ghẹo.



Tiết Ngạn Thần hỏi lại anh ấy: "Chẳng lẽ cậu không đi sao?”



Triệu Quân lập tức đứng trước mặt Tần Trân Trân: "Em đi, đương nhiên em muốn đi. Em cũng vậy, vợ đi chỗ nào em sẽ đi chỗ đó."



"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lạc Tĩnh Nghiên khóa cửa lại, bốn người bọn họ cùng nhau chuẩn bị đi đến phường rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận