Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 682: Chôn Vùi Mãi Ở Đây 2

Lâm Sương Sương nhận lấy ly nước, uống ừng ực.



Uống xong thế mà cô ấy lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thế là muốn uống nữa, cô ấy đưa ly cho Lạc Tinh Nghiên: "Iĩnh Nghiên, em có thể giúp chị rót thêm một ly nữa không?"



"Dạ được. "



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy ly nước quay lại vào bếp, dựa theo cách trước đó mà rót đầy một ly nữa cho cô ấy, lần này cô ấy lại uống hết, sau đó nằm trên giường, dường như không còn đau đớn như trước đó nữa. Nhưng cô ấy lại có thể cảm nhận được động tĩnh của đứa con trong bụng: "Bà nội, con của con, hình như con của con sắp ra rồi. "



Bà Thái bảo Lạc Tĩnh Nghiên giúp bà ấy cùng cởi quần Lâm Sương Sương ra xem thử, bà Tần cắn nhẹ môi: "Tĩnh Nghiên, bà nói cho cháu biết cây kéo để ở đâu trong nhà, cháu đi lấy giúp bà, và cả rượu đế với nến nữa, đều ở dưới mặt bàn trà trong phòng khách. "



"Dạ được, thưa bà. "



Bà ấy dặn dò Lạc Tĩnh Nghiên xong, quay lại an ủi Lâm Sương Sương: "Sương Sương, cháu đừng sợ, cháu không kịp tới bệnh viện nữa rồi, bà với Tĩnh Nghiên sẽ đỡ đẻ cho cháu. Cháu tin bà đi, bà từng tự đỡ đẻ con cho chính mình rồi, sinh con không đáng sợ tới vậy đâu. "



Có lẽ là sau khi Lâm Sương Sương uống nước mà Lạc Tĩnh Nghiên đưa cho, bụng chẳng còn may đau đớn nữa, cho nên cũng đã không còn sợ hãi như vừa rồi.



Cô ấy gật đầu: "Dạ được, bà nội, cháu nghe lời bà. ”



Lạc Tĩnh Nghiên lấy kéo, ngọn nến và rượu de tới đưa cho bà Tần: "Bà nội, có cần thêm nước nóng không ạ, để con đi lắy. "



"Có, cháu gái, cháu đi chuẩn bị đi. "



Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng quay về bếp nấu nước nóng.



Mấy phút sau, cô nấu nước nóng xong, thêm chút nước lạnh để điều hòa nhiệt độ thích hợp, chợt nghe trong phòng của Lâm Sương Sương vọng ra một tiếng khóc rất lớn của trẻ con, cô bưng nước ấm tới.



Lâm Sương Sương đã sinh con ra, con mới sinh vừa ra đời thì cả người vẫn còn bao bọc bởi một lớp màng thai mỏng, màu da cũng không trắng trẻo mềm mại, trái lại là cả người xanh xanh tím tím, Lạc Tĩnh Nghiên mới thấy nên hơi chưa thích nghi kịp, vì các em bé mà cô từng gặp đều là trắng trắng tròn tròn.



Sau này cô có con có khi nào cũng sẽ như vậy không?



Lâm Sương Sương nằm trên giường, cô ấy rất yếu, nhưng vẫn còn tri giác.



Bà Tần và cô lau sạch cả người cho đứa bé, dùng đệm nhỏ bọc kỹ lại, đặt lên giường, sau đó lại giúp Lâm Sương Sương lau rửa.



Đợi Vương Ái Chi, Tần Bình và Trần Trân Trân vội vã về tới nhà, cái họ nhìn thấy lại là cảnh tượng hai mẹ con an toàn nằm cạnh nhau trên giường.



Thậm chí Tần Bình còn lái chiếc xe Tần Quang Vinh mượn về, trên đường di trái tim anh ấy như treo ngược trên cây, bây giờ thấy tình cảnh này thì lập tức thấy yên tâm lại.



Bà Tan báo tin vui với anh ấy: "Chúc mừng cháu nhé, chào đón một cô công chúa nhỏ. " Tần Trân Trần mừng khap khởi bước qua: "Ôi chao, con đã lên chức cô rồi, sau này con cũng là trưởng bối. "



Sau khi cả nhà vui vẻ, bà Tần nói với họ chuyện chắn động lòng người lúc nãy: "Nếu không phải có Tĩnh Nghiên ở đây, thì xem như bà cũng thật sự không biết phải làm sao nữa. ”



"Cảm ơn con nhé, Tĩnh Nghiên: "Vương Yêu Chi nói.



"Mợ, mợ đừng khách sáo. ”



Sau đó, người của nhà họ Tần vì chăm sóc cho Lâm Sương Sương và cô công chúa nhỏ nên lại bận rộn hết một phen, Lạc Tĩnh Nghiên không tiện ở lại thêm, nói lời tạm biệt với người của nhà họ Tần rồi về lại đại đội. Nhà họ Lưu. Lý Hồng Anh ngất xiu sau bốn năm tiếng thì mới dần dần tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận