Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 721: Vượt Ngoài Dự Đoán

Giờ phút này anh ta bắt đầu thấy hối hận rồi, anh ta không nên tham lam tiền tài của cải, không nên tới nơi này, càng không nên tới trời tối rồi mà không nỡ đi về.



"Hồng Anh, em kéo anh lên cái nữa đi, thử xem có lên được không, cho dù em về nhà gọi người thì cũng phải đưa anh lên trên đã rồi hẳn tính, dưới này nguy hiểm quá."



Lý Hồng Anh thầm nói Lưu Ai Quốc cũng có tầm nhìn lắm, cô ta lại quay lại bên cạnh Lưu Ái Quốc, cố gắng đỡ anh ta lên.



Lần này Lưu Ái Quốc câu chặt lấy cổ Lý Hồng Anh, chân bước đi càng can thận từng li từng tí một nhưng đi lên chưa được hai mươi mét, lúc này lại là Lưu Ái Quốc trượt chân, hai người cùng ngã lăn xuống.



Lý Hồng Anh không chịu nỗi, cô ta vốn không muốn đem theo cái thứ vương víu như Lưu Ái Quốc, lúc này Lưu Ái Quốc tự ngã sắp xuống cũng không trách cô ta được.



"Ái Quốc, anh xem thế này cơ bản là không ổn, nếu còn khăng khăng như thế nữa thì tối nay hai chúng ta đừng mơ có thể ra ngoài được. Vết thương trên chân anh còn không dễ xử lý nữa, chỉ có em đi ra ngoài đó mới có thể tìm người tới cứu anh thôi, khiêng anh về nhà, anh ở đây cố gắng chịu đựng một lát đi, em về nhà gọi người rồi quay lại ngay. "



Lưu Ái Quốc thở dài, vì kế hoạch hôm nay nên cũng chỉ có thể như thế thôi.



"Vậy được, em về nhà gọi người đi, phải nhanh lên đấy. Hít-" Vết thương trên đùi anh ta thật sự quá đau.



"Ái Quốc, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng, yên tâm, em chắc chắn sẽ quay lại nhanh thôi.



"ÈƑm. "



Lúc này Lý Hồng Anh nhẹ nhõm cả người, tốc độ leo lên trên thật sự rất nhanh, nhưng lúc cô ta leo lên được một nửa thì thấy có một chỗ lóe sáng. Suy nghĩ đầu tiên của cô ta là có nên đi tìm của báu luôn không, nhanh đi qua đó.



Ánh sáng an an le lói, lúc sáng lúc tối, bước tới gần, đưa tay sờ thử, hơi nhám gồ ghề, cầm lên nhìn kỹ thì lại là một khúc xương, không biết là xương người hay xương của động vậi.



Đột nhiên cô ta nhớ tới lời những người di trước nói, đôi khi sẽ nhìn thấy thứ này ở ngoài trời, họ gọi đó là lửa ma trơi.



Lửa ma trơi tên cũng như nghĩa, là thứ có liên quan đến ma quỷ.



Làm cô ta sợ tới mức vội vàng vứt khúc xương đã thối rữa trong tay đi, nhanh chóng trèo lên trên, mong ma quỷ đừng bám theo cô ta.



Trời đã tối, đi trên đường núi, xung quanh thổi tới từng cơn gió lạnh, vừa âm u vừa đáng sợ, khiến cô ta tự dưng lại nghĩ đến chuyện vừa rồi gặp phải lửa ma trơi.



"Lưu Ái Quốc đáng chết, không nghe lời tôi, cứ phải đợi tới trời tối mới chịu về nhà, giờ thì như anh mong muốn rồi đó, còn làm hại bà đây phải đi đường ban đêm. "



Lúc này, Hắc Ho và Bàn Hỗ cũng lên núi để tìm nơi có dây chuyền đá Kê Huyết.



Lúc này mục tiêu của chúng không còn là hẻm núi nữa mà là tất cả mọi nơi trên núi.



Trong bóng đêm chúng nhìn thấy Lý Hồng Anh đang vội vã xuống núi, Bàn Hỗ nói: "Lý Hồng Anh vừa đi vừa chửi rủa, tâm trạng không tốt, haha, lại quay về tay trắng rồi. "



"Còn phải nói nữa à, chúng ta cũng không tìm ra được, tớ không tin là bọn họ có thể tìm được. Chậc, kệ bọn họ đi, đi thôi đi thôi, bọn họ tìm là chuyện của bọn họ, chúng ta đi tìm phần chúng ta đi. "



"Đi thôi. "



Trên đường đi Lý Hồng Anh kinh hồn bạt vía, may mà giữa đường không gặp phải thú hoang hung dữ to lớn nào, cũng không gặp phải người xấu, có thể về tới nhà họ Lưu một cách an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận