Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 325: Tìm Người Yêu 2

"Nhưng mà hôm nay em không chuẩn bị gì cả."



"Em không cần chuẩn bị gì cả, có anh đây rồi."



"Vậy cũng được, hôm nay đi cũng không sao. Có chuyện này em muốn nói với anh, thật ra em có quen biết với bà nội Tần."



Tiết Ngạn Thần vui mừng khôn xiết: "Thật sao, sao anh chưa bao giờ nghe em nói qua vậy?”



"Vừa đi em vừa kể cho anh nghe.”



Cô kế lại quá trình gặp gỡ, quen biết bà nội Tần cho Tiết Ngạn Thần nghe, và cả những lần tiếp xúc sau đó nữa.



"Thì ra quan hệ giữa em và bà ngoại của anh và cả Trân Trân đều tốt như vậy, đúng là tốt càng thêm tốt."



"Cái gì mà ' tốt càng thêm tốt ' chứ? Chúng ta còn chưa đính hôn, cũng chưa kết hôn, tốt từ đâu đến?"



"Anh rất vui, anh nói tốt càng thêm tốt là chỉ mối quan hệ giữa em và bà ngoại của anh và Trân Trân sẽ tốt lại càng thêm tốt."



"Giải thích vậy còn được."



Tiết Ngạn Thần đi đến hợp tác xã cung tiêu mua thịt và đồ ăn, ngoài ra còn mua thêm một ít quả quýt và quả táo để Lạc Tĩnh Nghiên mang theo, sau đó cùng đi đến khu tập thể của nhà máy thực phẩm.



Tiết Ngạn Thần đi vào trước, sau khi bà lão Tần nhìn thấy anh, cười tum tim nói: "Cháu ngoại ngoan của bà đến thăm bà, còn mua thịt và đồ ăn nữa."



Tiết Ngạn Thần đặt đồ lên bàn, nói: "Bà ngoại, hôm nay cháu cố ý đến đây là vì muốn nói với bà một chuyện, cháu có người yêu rồi



"Cái gì?" Bà lão Tần lão há to miệng ngạc nhiên: "Cháu có người yêu rồi ư, chuyện khi nào? Cô gái kia là người ở đâu, tên là gì, trông như thế nào?"



Bà cụ đột nhiên nhớ tới một người, bà cụ còn đang định giới thiệu Lạc lĩnh Nghiên cho cháu ngoại của bà, ai ngờ cháu ngoại của bà đột nhiên có người yêu, vậy chẳng phải là nó và Lạc Tĩnh Nghiên không cơ hội rồi sao?



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Bởi vì bà lão Tần quá mức vừa ÿ Lạc Tĩnh Nghiên, cho nên, đột nhiên không thích người yêu này của Tiết Ngạn Thần cho lắm.



Bà cụ thầm nói thật đáng tiếc, lại tiếc nuối nói: "Cô gái kia chắc chắn không xinh đẹp bằng Tĩnh Nghiên, nhưng mà, nếu đã là người yêu của cháu thì bà ngoại cũng mừng cho cháu." Trong giọng nói không có bao nhiêu hưng phấn, ngược lại lại lộ ra một chút nuối tiếc.



Tiết Ngạn Thần nói: "Bà ngoại, lúc trước cháu không có người yêu, bà sốt ruột thay cháu, thúc giục cháu tìm người yêu, bây giờ cháu có người yêu rồi, nhưng hình như bà lại không vui lắm."



"Bà rất vui, sao có thể không vui cho được?”



Bà lão Tần miễn cưỡng tươi cười, mặc kệ thế nào, cháu ngoại tìm được người yêu là chuyện vui.



Nhưng nói xong câu đó thì không nói nữa, một mình ngồi trên ghế sô pha, không nói một câu.



Tiết Ngạn Thần hỏi: "Bà ngoại, bà không muốn biết người yêu của cháu ở đâu, tên gì sao?”



"Bà biết để làm gì, người ta là người mà cháu muốn chung sống cả đời, cháu vừa lòng là được." Bà cụ rũ mi, làm ra vẻ không muốn nói chuyện, giọng điệu qua loa lay lệ.



Tiết Ngạn Thần ngồi xuống bên cạnh bà cụ: "Bà ngoại, cháu nói cho bà họ của cô ấy nhé, cô ấy họ Lạc.”



"Lạc, họ Lạc?” Bà cụ lập tức tỉnh táo lại, truy hỏi Tiết Ngạn Thần: "Vậy cô gái kia tên là gì?"



Tiết Ngạn Thần cố ý trêu chọc bà lão Tần, anh đứng lên: "Bà ngoại, thật ra hôm nay Tĩnh Nghiên cũng tới, cô ấy đang chờ ngay bên ngoài. Nhưng mà, cháu thấy hình như hôm nay bà không muốn tiếp khách, thôi thì để cháu dẫn cô ấy đi."



"Cái gì cái gì? Cháu nói ai tới?" Bà cụ bắt lấy tay của Tiết Ngạn Thần, gần từng chữ một hỏi: "Cháu nói người yêu của cháu tên là Lạc Tĩnh Nghiên.”



"Dạ phải."



"Con bé đâu rồi, sao không tiến vào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận