Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 296: Nữ Anh Hùng 1

Bọn họ muốn tận mắt nhìn cô bị cảnh sát bắt đi. Lâm San San là vì thù hận với Lạc Tĩnh Nghiên, còn Trang Phỉ Phỉ là do thấy người khác gặp họa nên cảm thấy vui sướng mà thôi.



Đồng Kiến Tân nói: "Các người muốn tìm thanh niên trí thức lạc, tôi có thể hỏi sao các người lại tìm cô ấy không?"



Biểu cảm thận trọng của anh ấy cộng thêm sự đồng cảm đối với Lạc Tĩnh Nghiên như thể muốn hỏi Lạc Tĩnh Nghiên đã phạm phải chuyện gì.



Trình Thiên Minh thấy anh ấy khẩn trương thì cười nói: "Anh hiểu làm rồi, đừng sợ. Chúng tôi không tới bắt thanh niên trí thức Lạc mà tới khen ngợi cô ấy. Bây giờ cô ấy ở đâu?"



Đồng Kiến Tân cũng thở dài nhẹ nhõm. Anh ấy chỉ vào nhà Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô ấy ở đó, để tôi qua kêu cô ấy một tiếng."



Anh ấy đứng trước cửa nhà Lạc Tĩnh Nghiên, không định gõ cửa mà trực tiếp lớn giọng gọi: "Thanh niên trí thức Lạc, bên ngoài có công an tìm cô, cô ra đây chút đi.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy tiếng gọi lập tức thu H6 Béo vào trong không gian, để Hắc Hổ ở trong chăn sau đó mới đi mở cửa.



Sau khi cô nhìn thấy Trình Thiên Minh thì vội chạy ra ngoài. "Đội trưởng Trình, sao ngài lại tới đây? Bên ngoài lạnh, các người mau vào trong nhà ngồi cho ám."



Mọi người đều đang nhìn. Cô và Trình Thiên Minh không có gì nên rất hào phóng mời họ vào nhà.



Trình Thiên Minh xua tay: "Không vào nhà đâu, chỉ một lát là đi ngay. Hôm nay chúng tôi tới đây để đưa giấy khen cho cô, khen ngợi cô chống lại bọn buôn người trong thị trấn, giải cứu được những đứa trẻ bị bắt cóc."



Trình Thiên Minh lấy một tờ bằng khen mới tinh từ trong túi ra, bên trên còn có dòng chữ viết bằng bút lông: Tặng cho nữ anh hùng đồng chí Lạc Tĩnh Nghiên đã bắt được bọn buôn người. Sau đó đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, của cô.”



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy ba chữ nữ anh hùng, cười nói: "Có khoa trương quá không?”



"Không khoa trương." Trình Thiên Minh nói: "Cô không chỉ đấu trí với bọn họ, còn cùng bọn họ đánh cờ. Đúng là văn võ song toàn, đáng có danh xưng như vậy. Tôi nói cô biết, lời bình phẩm này do tôi và các đồng chí khác trong cục cùng thông qua, cô đừng có chê.”



"Sao lại vậy? Tôi vui còn không kịp, đây là vinh hạnh của tôi."



Lạc Tĩnh Nghiên vui vẻ nhận lấy giấy khen, còn quay qua nói "cảm ơn” với Trình Thiên Minh.



Trình Thiên Minh phát giấy khen cho cô xong bèn giới thiệu cô với người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đeo mắt kính kia: "VỊ này chính là hiệu trưởng trường trung học cơ sở số hai của chúng tôi. Đứa bé mà cô cứu chính là con của hiệu trưởng Trần. Hiệu trưởng Trần cố ý tới đây cảm ơn cô."



Hiệu trưởng Trần móc từ trong túi ra một lá thư đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, tôi biết lấy tiền báo đáp là tục tiu nhưng tôi không tìm ra phương thức nào khác để báo đáp cô. Tiền này có thể giúp cô cải thiện cuộc sống. Cảm ơn cô đã cứu Tiểu Ngũ nhà chúng tôi. Tiểu Ngũ là con trai cả của tôi, mới sinh ra đã bị bắt đi ở bệnh viện, mẹ nó vì chuyện này mà đau khổ xém chút nữa thì phát điên. Mãi tới khi Tiểu Ngũ được tìm về bà ấy mới khống chế được cảm xúc của mình. Thanh niên trí thức Lạc, thật sự cảm ơn cô, 200 đồng này là chút tâm ý của chúng tôi, xin cô đừng chê.”



Lạc Tĩnh Nghiên từ chối: "Hiệu trưởng Trần, lúc cứu người tôi không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ sẽ được báo đáp gì. Tôi chỉ nghĩ đứa trẻ có thể bình an về với ba mẹ. Bởi vì tôi biết một gia đình nếu mắt đi con có thể sẽ là một đả kích rất lớn với gia đình đó, đứa trẻ bị bắt cóc cũng không được chăm sóc tốt, thậm chí còn bị ngược đãi và bỏ đói. Thường ngày tôi rất hận bọn buôn người nên gặp phải loại chuyện này tôi sẽ không mặc kệ. Tiền này ông cất đi, dù thế nào tôi cũng không nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận