Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 279: Thương Lượng 1

Chuong 279: Thuong Lượng 1



Lạc Tĩnh Nghiên hít một hơi thật sâu, cô vận lực toàn thân chuẩn bị vài giây, sau đó cô đưa tay về phía Hỗ Béo, dùng hai tay bóp lấy cơ thể mèo.



Chính là, một cái, hai cái, ba cái...



Cuối cùng phải tốn rất nhiều sức mới có thể nhác Hồ Béo đến phần eo của cô, nhưng cô mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa, thật sự không chịu nổi nữa mà đặt H6 Béo xuống.



Cô chỉ có thể lựa chọn lần nữa ngồi xốm trên mặt đất, khom lưng cúi đầu hôn vài cái trên đầu Hỗ Béo, tâm tình của H6 Béo lập tức vui đến mức bay bồng.



Lạc Tĩnh Nghiên tiếp tục tháo gậy trúc, cô thu thập những viên ngọc trai lăn ra từ cây gậy trúc rồi cần thận quan sát, những viên ngọc trai ấy không chỉ có màu sắc tươi sáng, hình dạng tròn trịa mà dường như còn tỏa ra một ánh sáng đặc biệt, đây là ngọc trai bình thường không thể chạm vào được.



Cô đếm đếm, tổng cộng có ba mươi sáu viên ngọc trai như vậy, có mười tám viên màu: trắng, mười tám viên màu hồng nhạt.



Cô tìm được một cái hộp trang sức trống không đẹp de ở trên bàn trang điểm và đặt ngọc trai vào bên trong hộp để dành.



Cô vẫy vẫy cây gậy trúc, thấy bên trong vẫn còn giấu thứ gì đó, cô cần thận dùng cưa điện cắt nó ra lần nữa rồi bẻ rời ra, cô nhặt lên rồi lắc lắc, một đầu cây trúc lộ ra đầu của cây trâm cài tóc quý báu, cô lấy cây trăm ra phát hiện một đầu khác của nó được khảm nạm ngọc bích, vàng khảm ngọc cũng là một trang sức vô giá.



Lúc sau, cô lại tìm được hai cây trâm cài tóc bằng ngọc trắng cùng một cái lắc tay thủy tinh trong cây gậy trúc.



Thu hoạch lần này rất nhiều, cô cũng không biết Trang Phỉ Phi dưới ánh sáng của nữ chủ, còn có thể tìm được những bảo bối ở trạm phế phẩm hay không.



Chập tối Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị đi đến chuồng bò một chuyến, lần này cô không chỉ muốn gửi cho ba mẹ chút tiền sinh hoạt mà còn muốn hỏi ý kiến của bọn họ về người mà cô đang hẹn hò.



Tuy vẫn chưa quyết định đồng ý Tiết Ngạn Thần, nhưng từ cơ thể đến tóc, da đều là của ba mẹ cho, ba mẹ cũng có ơn giáo dục cô, những cái này đều là của nguyên chủ cũng là của cô, nên ý kiến của ba mẹ cô vẫn phải nghe.



Cô đi đến bên ngoài chuồng bò, lấy từ trong không gian ra vài cân gạo cùng bột mì, một túi khoai tây lớn, tất cả mang theo vào chuồng bò.



Ba Lạc nhận những món đồ cô đưa đến: "Con gái, con mang nhiều thứ này như vậy cũng đừng de cho người khác thấy, như vậy sẽ không tốt cho con."



"Ba, con sẽ cần thận."



Mẹ Lạc vừa thấy Lạc Tĩnh Nghiên đến, bà ấy bảo cô cởi giày rồi chui vào trong 6 chăn để sưởi ấm bản thân.



Ba người ân cần hỏi han nhau một lúc, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi ba và mẹ: "Ba, mẹ, nếu như hiện tại con có người yêu, hai người có phản đối không?"



Nghe vậy, nụ cười tươi trên khuôn mặt của ba Lạc và mẹ Lạc phút chốc cứng đờ, hai người vô thức thoáng nhìn qua nhau, tựa như dùng ánh mắt để trao đổi.



Có người muốn theo đuổi con gái của họ, như vậy chính là, cô con gái mà họ khổ sở nuôi lớn và yêu thương như bảo bối, hiện tại đã sắp bị một con sói tha mắt rồi.



Trong lòng ba Lạc và mẹ Lạc cũng không dễ chịu, nhưng bọn họ cũng hiểu, chuyện Lạc Tĩnh Nghiên lập gia đình là sớm hay muộn, tuổi này của cô đã có thể tìm người yêu.



Bọn họ phải tôn trọng con gái, nếu con gái có người con trai mà cô thích, vậy thì bọn họ cũng không thể ngăn cản.



Vì vậy, hai người đều cố gắng bình tĩnh bản thân lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận