Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 282: Lời Nói Dối Thân Thiện 1

Lúc này trong lòng ba Lạc có rất nhiều nghi ngờ, ông ấy hiện tại hoàn toàn không muốn đón chào đứa cháu ngoại gái này chút nào, nhưng trước khi gỡ bỏ nghi ngờ, ông ấy không muốn bứt dây động rừng, tạm thời cứ theo cô ta đã.



Ông ấy có gắng nở nụ cười tươi với Lý Hồng Anh: "Mợ của cháu vẫn còn ở trong phòng, cậu cháu ta vào nhà đi."



Ông ấy đi phía trước, vừa vào trong phòng dùng mắt ra hiệu với mẹ Lạc: "Hồng Anh đến."



Mẹ Lạc vừa nghe thấy cái tên này đã lập tức nổi giận, thậm chí còn phút chốc quên mất việc tự hỏi, vì sao Lý Hồng Anh xuất hiện ở chỗ này.



Ba Lạc đi đến nắm lấy tay bà ấy, nhìn chăm chú vào đôi mắt của bà ấy ý bảo bà ấy bình tĩnh: "Tư Kỳ, tay của bà còn lạnh như vậy, để tôi đi nhóm thêm chút lửa vào trong giường đất, cũng để phòng được am hơn một chút."



Lý Hồng Anh đi vào nhà, vừa nhìn thấy mẹ Lạc đã dối lòng gọi một tiếng: "Mợ."



Mẹ Lạc nhận được cảnh báo từ ba Lạc, nên bà ấy cũng nở nụ cười gượng gạo với Lý Hồng Anh.



"Là Hồng Anh sao, vì sao cháu lại đến đây? Chẳng phải cháu nên ở thành phố Bắc Kinh mới đúng sao?" Lý Hồng Anh thở dài, không chờ ba Lạc và mẹ Lạc mời cô ta ngồi xuống, cô ta đã tự động ngồi xuống trên mép giường đắt.



"Mợ, đừng nhắc nữa, nhà của cháu bị người khác hãm hại, ba mẹ cháu đều đã bị bắt đi, bọn họ nói ba mẹ cháu phạm vào tội rất nghiêm trọng nên hiện tại vẫn còn ở trong nhà tù. Sau này cũng không biết ai đã lén báo danh cho cháu, đưa cháu xuống nông thôn, một nhà ba người chúng ta đều có mạng khổ."



Mẹ Lạc nghe cô ta than khổ sở, không cần nói trong lòng vui sướng đến biết chừng nào, bà ấy thầm nghĩ đều là xứng đáng.



"Hồng Anh, cháu đã đến chỗ thanh niên trí thức trong đại đội Thang Lợi từ khi nào vậy? Chỉ mới đến sao?"



"Mợ, cháu không ở thanh niên trí thức đại đội Thắng Lợi, cháu bị đưa đến đại đội Đào Hoa ở bên cạnh, bên kia có người bắt nạt cháu, cháu mới bất đắc dĩ tìm người rồi gả đến nơi này." Cô ta vừa kể vừa làm ra dáng vẻ tủi thân, ý đồ muốn nhận được sự đồng cảm của ba Lạc và mẹ Lạc, để bọn họ tội nghiệp và yêu thương cô ta.



Mẹ Lạc giả vờ thở dài: "Cháu cũng là đứa nhỏ đáng thương."



Lý Hồng Anh khẽ cười, nhìn đi, cho dù ba Lạc và mẹ Lạc bị cả nhà bọn họ hại thê thảm như vậy, nhưng bọn họ không biết được sự thật thì vẫn bị cô ta lợi dụng như cũ.



Cô ta hít hít cái mũi: "Cậu, mợ, cháu còn tưởng cháu đến nơi này sẽ cô đơn hiu quạnh, không ngờ đến đây còn được gặp mọi người.



Ba Lạc nói: "Hiện tại chúng ta còn nghèo khổ như thế này, cuộc sống cũng không hơn cháu là bao, chỉ sợ không giúp được gì cho cháu.”



"Cậu, cậu đừng nói vậy, không phải cháu muốn mọi người giúp cháu. Khi cháu còn nhỏ, cậu và mợ đã đối xử với cháu rất tốt, khi cháu về quê cháu đã cầu nguyện, hy vọng có thể gặp lại mọi người ở nông thôn để có thể chăm sóc mọi người. Cậu, mộ, sau này chúng ta sống ở chỗ này phải nương tựa lẫn nhau, cháu sẽ cố gắng chăm sóc cho hai người, giúp đỡ hai người.



Mẹ Lạc nghe những lời cô ta nói mà cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, bà ấy hỏi: "Hồng Anh, từ sau khi chúng ta bị bắt vẫn chưa thể về nhà thăm, cháu thấy chị họ và anh họ ở nhà vẫn ổn chứ."



Vì để phá hỏng hình ảnh Lạc Tĩnh Nghiên trong mắt ba mẹ Lạc, nên Lý Hồng Anh chờ ba mẹ Lạc trở về thành phố, nhất định sẽ tạo ra khoảng cách với Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận