Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 668: Đánh Nhau 2

"Mẹ đã hứa với mấy bà ấy rồi, các con xem đi, đây đều là tiền may bà ấy đưa đấy, tiền mua bánh ngọt, tiền phí thông tin liên lạc đều ở đây, khi nào thì gửi qua cho Ngạn Thần đi, kêu nó mua điểm tâm gửi về. "



Ba Tiết và mẹ Tiết nhìn xấp tiền đó, nói ít thì cũng có gần trăm mười đồng, nếu dựa theo giá cả bánh ngọt bán bên phía họ thì chắc có thể mua được cả mấy chục cân.



Nếu đồng ý thì phải khổ cho con dâu của họ rồi.



Sau khi ba Tiết và mẹ Tiết trao đổi ánh mắt với nhau xong, ba Tiết nói: "Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ, hiện tại Ngạn Thần đã không còn ở nông thôn nữa, trước đó là nó với Triệu Quân đi làm nhiệm vụ bí mật, làm nhiệm vụ xong nên đã quay lại quân doanh rồi, bọn con mới vừa nhận được thư của nó nên mới biết chuyện này. Mẹ xem chắc chuyện mua bánh ngọt này không làm được đâu. ”"



Bỗng nhiên bà cụ Tiết nghe xong thì cười ha hả.



"Mẹ đã nói là cháu trai mẹ giỏi mà, sao lại tới mức phải xuất ngũ cơ chứ, hóa ra là đi làm nhiệm vụ. Tốt rồi, quay về quân doanh thì tốt, thằng nhóc này lại có thể phát huy được hoài bão của mình. "



"Mẹ, mẹ xem chuyện bánh ngọt này thì sao?" Bà cụ Tiết không trả lời ba Tiết, trái lại là bà ấy nhìn về phía mẹ Tiết: "Minh Tuệ, nếu Ngạn Thần đã không có ở đó, vậy thì phải làm phiền mấy người anh trai của con rồi. Nếu khó xử thì thôi, dù sao thì không ăn cũng được, còn chuyện tiền của mấy bà chị em đó, mẹ đem trả lại cho họ là được rồi. "



Nói xong, bà ấy chép chép miệng may cái, ánh mắt toát ra sự khát khao đối với bánh ngọt.



Nếu mẹ Tiết mà từ chối thì hơi không hợp tình hợp lý, còn có vẻ là người của nhà mẹ đẻ mình hẹp hòi, giúp mua cho chút bánh ngọt thôi mà cũng không chịu giúp.



Bà ấy đưa mắt nhìn số tiền trên bàn trà, rốt cuộc cũng nghĩ ra một chút, Lạc Tĩnh Nghiên biết làm bánh ngọt, nhờ cô làm bánh ngọt cho mấy bà cụ này, còn có thể giúp cô kiếm thêm chút tiền nữa, mặc dù bà ấy nghĩ thì nghĩ the, nhưng không biết Lạc Tĩnh Nghiên có bằng lòng hay không.



"Mẹ, hay là thế này đi, hiện tại con cũng không biết rõ tình hình của bên người ta, cũng không biết là bây giờ người ta có làm kiểu bánh ngọt đó hay không, có thể làm được hay không. Mẹ xem thế này đi, con đưa số tiền này cho anh của con gom qua bên đó, nếu anh ấy có thể mua được thì anh ấy gửi qua cho các mẹ, nếu không mua được thì các mẹ cũng đừng trách cứ, con sẽ đem số tiền này trả lại cho các dì ấy. "



"Được, nếu người ta không làm thì anh của con cũng chẳng có cách nào, đến lúc đó chúng ta lại trả tiền lại cho mấy bà ấy là được.



"Dạ, thưa mẹ. "



Buổi tối, ba Tiết và mẹ Tiết ở cùng với nhau, ba Tiết nói: "Đừng nói là mẹ thèm, ngay cả tôi cũng thấy thèm, tôi luôn cảm thấy bánh ngọt do tiểu Lạc làm không giống với những người thợ bánh khác, mùi vị vô cùng đặc biệt. "



"Tôi cũng vậy, muốn ăn ghê. " Mẹ Tiết nói: "Ngày mai tôi sẽ đi gửi tiền cho Tĩnh Nghiên, sau đó viết một lá thư cho con bé, nói với con bé nếu làm được thì làm, không làm được thì cũng không cần phải gượng ép. "



"Được. " Hôm sau, mẹ Lạc đến cửa hàng bách hóa trước, mua một bộ đồ mùa xuân cho Lạc Tĩnh Nghiên, sau đó lại đến bưu cục gửi tiền, thư và quần áo qua bưu điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận