Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 553: Giao Dịch 2

Chuong 553: Giao Dich 2



Nếu không gian trên người Trang Phi Phi có liên quan đến nốt ruồi đỏ trên hõm xương quai xanh của cô ta, vậy cô muốn lợi dụng lúc Trang Phi Phi hôn mê đưa cô ta đến không gian nghiên cứu kỹ nốt ruồi trên người cô ta.



Cô nắm lấy tay Trang Phi Phi thử xem, nhưng đáng tiếc không gian của cô hoàn toàn không cho phép Trang Phi Phỉ đi vào, chỉ có một mình nàng vào được.



Nhất thời cô không thể đoán ra là do không gian từ chối người ngoài, hay là không gian của cô có tác dụng bài xích không gian trên người Trang Phi Phỉ, cho nên mới ngăn cản Trang Phi Phỉ tiến vào. Cô dùng đèn pin chiếu lên nốt ruồi trên xương quai xanh của Trang Phi Phi, quả thực có hình giọt nước, màu sắc càng ngày càng đỏ tươi, không biết khi nào mới có thể thoát ra khỏi cơ thể cô ta, trở lại dáng vẻ mặt dây chuyền ban đầu.



Cô nhìn thấy cách đó không xa có một con mương, cô kéo Trang Phỉ Phi qua ném vào trong, Trần Anh Hào đến cũng không tìm được Trang Phi Phi. Sau khi làm xong cô lại tiến vào không gian của mình, nhưng cô vẫn như cũ ở bên cạnh Trang Phỉ Phỉ để phòng ngừa Trang Phi Phi có thể tỉnh lại bát cứ lúc nào.



Nhân lúc Trần Anh Hào vẫn chưa đến, bây giờ cô có thời gian nên cô đã hóa trang thành một người đàn ông trung niên, đợi lát nữa cô còn có hành động khác.



Mấy phút sau, Trần Anh Hào lái xe mang theo máy tên thuộc hạ đi vào nơi này. Sau khi xuống xe, bọn họ cũng không nhìn thấy người Trang Phi Phỉ, huống chỉ là hàng hóa của cô ta.



Trần Anh Hào tức giận vỗ tay vào thân cây bên cạnh: "Chết tiệt, vậy mà dám cho ông đây leo cây. Ông đây chưa từng bị chơi như thế này đâu."



Thuộc hạ bên cạnh nói: "Anh Hào, hãy là chờ một chút nữa, nói không chừng là đối phương có chuyện gì chậm trễ nên vẫn chưa tới. Chi bằng chúng ta chờ một chút." Trần Anh Hào nghe theo lời của cấp dưới, nhịn lại cơn tức giận gật đầu: "Vậy được, cứ chờ bà ta một lúc đi."



Một giờ sau, cuối cùng Trang Phỉ Phỉ cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, không ngờ cô ta còn chưa kịp mở mắt ra thì lại bị Lạc Tĩnh Nghiên đánh một lần nữa, lại một lần nữa ngắt nằm xuống mương.



Lạc Tĩnh Nghiên than thở lực bàn tay của mình không tốt bằng năng lực kiểm soát của Hổ Béo, không thể làm cho người ta ngất bao lâu tùy ÿ.



Trần Anh Hào không chờ được Trang Phi Phỉ và hàng hóa thì lại bắt đầu nỗi giận, sau đó mắt hứng mà dẫn thuộc hạ rời đi.



Lúc này, Lạc Tĩnh Nghiên cũng rời đi...



Trần Anh Hào đi được nửa đường, Lạc Tĩnh Nghiên cải trang là một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước xe của Trần Anh Hào khoảng 30 mét, giơ tay với xe của ông ta ra hiệu dừng lại.



Trần Anh Hào yêu cầu tài xế dừng xe, anh ta nhảy ra khỏi xe rồi đi về phía Lạc Tĩnh Nghiên đang cải trang.



"Ông anh này, đêm khuya chặn đường, có chuyện gì sao?”



Giọng nói của Lạc Tĩnh Nghiên bình tĩnh: "Không có gì khác, tôi muốn giao dịch với anh."



Trần Anh Hào vừa mới bị chơi xỏ trong lòng vẫn còn bực bội, nhanh như vậy đã có khách hàng chủ động tìm tới cửa, bực bội tích tụ trong lòng anh ta lập tức tiêu tan một ít.



Nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, anh ta sợ tên này cũng sẽ chơi xỏ mình nên lạnh lùng nói: "Nếu mà dám chơi tôi, cho tôi leo cây thì tôi sẽ làm cho cả nhà anh khổ sở."



Lạc Tĩnh Nghiên biết đây là một ông chủ tàn nhẫn độc ác, nhưng cô không sợ, cô cũng không định giở trò gì với Trần Anh Hào.



"Yên tâm đi. Tôi là người giữ chữ tín nhất, làm ăn rất nghiêm túc, nếu dám lừa dối ông chủ Trần, tôi sẽ tự nguyện chấp nhận hình phạt của ông chủ Trần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận