Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 950: Gửi Thư Cảm Ơn 3

Thím Kim nhìn gói kẹo trái cây trên tay mình thì nghĩ Lạc Tĩnh Nghiên là người thành phố nên có lẽ sẽ ăn những thứ tốt hơn họ cho nên cô mới không thèm kẹo trái cây của bà ấy. Thế là bà ấy nghĩ ra cách khác để trả ơn cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Xe bò quay về thôn, khi Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết quay về nhà thì Lạc Trường Thiên đang ngồi dưới nắng đọc sách, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi cậu: "Em có muốn ăn thịt kho tàu không?"



Hai năm qua Lạc Trường Thiên ăn nhiều thịt kho tàu rồi nhưng mỗi lần nghe đến thịt kho tàu thì cậu lại không kìm được muốn chảy nước miếng, cậu gật đầu với Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên mang thịt đi vào bếp, Lạc Trường Thiên cũng đi theo. Cậu hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Thật sự hai ngày nữa anh re sẽ về sao, anh ấy ve thì sẽ không đi nữa sao?”



"Ừm, sẽ không đi nữa."



"Vậy sau này anh ấy sẽ ở đây làm ruộng hay là quay lại thành phó?"



"Chị không biết nữa, chuyện này nói sau đi."



Những người thân khác của Tiết Ngạn Thần để ở trong thành phó, cô cũng không thể trói mọi người ở đây mãi được." Dù sao thì vài năm nữa cũng sẽ được mở cửa, ba mẹ của cô cũng sẽ được minh oan và mọi người đều sẽ quay về thủ đô, vài năm nữa sẽ ổn cả thôi.



"Đợi anh re quay về thì em sẽ bảo anh ấy dạy em đánh quyền."



Lạc Trường Thiên nói.



"Sao thế? Em nghi ngờ chị dạy em không tốt à?"



"Không phải, em nghĩ em và anh rễ đều là đàn ông, đàn ông nên học võ từ đàn ông sẽ tốt hơn."



Lạc Tĩnh Nghiên nhịn không được bật cười nhìn vào cơ thể của em trai mình.



"Em sao? Em vẫn còn là cậu bé, đợi em cao thêm hai mươi centimet nữa thì mới thành đàn ông."



Lạc Trường Thiên trừng mắt: "Dù sao thì đợi anh rễ về, em sẽ học võ từ anh ấy."



"Được được được, để anh rễ em huấn luyện em đi."



"Chị huấn luyện thì em cũng không sợ.”



Buổi tối thì thím Kim cùng con trai và con dâu đến thăm hỏi Lạc Tĩnh Nghiên, họ mang theo ngũ cốc tốt nhất còn lại trong nhà đến.



Kim Đại Bảo nói: "Thanh niên trí thức Lạc, tôi chỉ có mình Tiểu Xuyên Tử là con trai, nếu hôm nay cô không cứu thằng bé thì có thể đứa con trai duy nhất của tôi cũng không còn. Nông gia không có thứ gì tốt nên tôi để lại chút ngũ cốc này, xem như đây là lòng thành của nhà chúng tôi."



"Tôi không cần đâu mà."



Lạc lĩnh Nghiên kiên trì nói: "Tôi không lấy đồ của mọi người đâu, tôi có lương thực để ăn rồi nên mọi người mang về đi. Vừa hay đúng dịp tết nên mọi người dùng chút lương thực tốt này để làm gì đó ăn đi, nhưng lòng thành của mọi người tôi đã nhận rồi."



Thái độ của cô kiên quyết nên nhà họ Kim không thể ép buộc cô được, thím kim lấy một mảnh giấy gấp gọn từ trong túi ra đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, khi nhà chúng tôi đến đây chính là sợ cháu không nhận đồ của chúng tôi, cho nên thím mới nhờ cán bộ trong đại đội viết cái này, thím cũng đã nhìn thấy người khác viết cái này rồi. Thanh niên trí thức Lạc, cháu xem cái này có giúp ích được gì cho cháu không?”



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy lá thư từ trong tay bà ấy: "Thim à, thư thì cháu nhận nhưng đồ thì mọi người mang về đi. Sau này nếu mọi người muốn đến đây làm khách thì bất cứ lúc nào cháu cũng chào đón mọi người."



"Ôi chao, cô gái này khéo nói chưa kìa, rất biết cách nói chuyện, quả là một người xinh đẹp tốt bụng.”



Thím Kim không thể không cảm động: "Tĩnh Nghiên à, sau này cháu và thím sẽ là người một nhà, có chuyện hay không có chuyện gì thì cũng thường đến nhà thim chơi nhé.”



"Cháu sẽ đến ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận