Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 080: Nước Sông Không Chạm Nước Giếng. 2

Tiết Ngạn Thần nói địa chỉ cho cô, bà lão Tần nói: "Cháu ăn cơm chưa, cậu mợ cháu đều ra nhà máy rồi, bà đi làm ít đồ ăn cho cháu nhé."



"Bà ngoại, không cần đâu, cháu đã ăn rồi."



Tần Trân Trân đột nhiên nói: “Anh họ, hay là em nói ba em tìm cơ hội đưa anh vào nhà máy, ở nhà máy chắc chắn là tốt hơn nông thôn nhiều."



"Em họ cháu nói đúng đó." Bà lão Tần tiếp lời.



"Không cần đâu, đừng thêm phiền phức cho cậu nữa, cháu cảm thấy ở nông thôn cũng khá tốt, không muốn vào nhà máy."



Anh ở lại nhà họ Tần một lúc mới xách bao hàng lên sắp xếp những thứ còn lại rồi quay về Đại đội Tiền Tiến.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên về tới Tri Thanh Điểm, Giang Mãn Nguyệt không có ở Tri Thanh Điểm, Thảm Như Ý nói cho cô biết Giang Mãn Nguyệt đi tới Đại đội Tiền Tiến thăm hỏi chị em của cô ấy rồi. Tống Anh Lan nhìn thấy cô và Lạc Trường Thiên đang xách bao hàng, nhanh chóng đỡ lấy: "Tĩnh Nghiên, thanh niên trí thức tiểu Lạc, hai người đi thị trấn lấy hàng sao. Ai da, bao hàng lớn như thế này, gia đình hai người nhất định gửi cho hai người không ít đồ nha.”



Lạc Tĩnh Nghiên lấy quần áo của Lạc Trường Thiên từ bên trong ra, còn lại trực tiếp ném thẳng vào tủ sau đó khóa lại.



Sắc mặt Tống Anh Lam hơi hơi lạnh lại, sau đó lại tìm Lạc Tĩnh Nghiên bắt chuyện.



"Tĩnh Nghiên, cô dưỡng da tốt ghê, da dẻ trắng trẻo mềm mại, ba mẹ cô nhất định rất thương yêu cô, sao lại nỡ để cô xuống nông thôn chứ? Còn có em trai cô còn nhỏ như vậy, sao cũng đến đây, cậu ấy có chịu nổi khổ cực ở đây không?



"Sắc mặt Lạc Tĩnh Nghiên không thay đổi, cô sớm đoán được sẽ có người hỏi như vậy, nên đã chuẩn bị trước câu trả lời."



"Không lẽ thanh niên trí thức Tống không biết chính sách hiện tại, ngoại trừ gia đình chỉ sinh một đứa con gái, mỗi nhà đều bắt buộc phải có một người xuống nông thôn sao? Còn về em trai tôi, cậu ấy cảm thấy nông thôn vui nên đòi theo đôi đến đây."M u a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7



"Ò, là như vậy à."



Tống Anh Lan nghĩ tới anh trai của mình, đáng thương cho cô phải thay anh trai mình xuống nông thôn, còn người ta lại là tới đây để chơi.



Lạc Tĩnh Nghiên tính toán thời gian, vì hiện tại là thu thụ cho nên thầy cô và học sinh trong trường đều được nghỉ, chờ qua thu thụ rồi sắp sếp việc học hành cho Lạc Trường Thiên. Cô bước tới phòng bếp, định múc ít nước rửa mặt, Triệu Văn Tùng không ngo lại đứng đẳng sau cô.



“Tĩnh, Tĩnh Nghiên."



"Anh gọi tôi là thanh niên trí thức Lạc là được rồi, gọi tên của tôi, tôi nghe mà buồn nôn."



"Vậy được, anh gọi em là thanh niên trí thức Lạc.” Triệu Văn Tùng nói: "Tĩnh... , thanh niên trí thức Lạc, anh có chuyện muốn nói với em."



"Lạc Tĩnh Nghiên xoay người: "Có chuyện gì?”



"Thanh niên trí thức Lạc, anh biết em có ý kiến với anh, nhưng em nghe anh nói, lúc trước không phải anh cố ý đâu, anh, anh là vì muốn tốt cho em, anh muốn dỗ Lý Hồng Anh, để dượng cô ấy thả chú Lạc và dì Lạc ra, đều trách anh lúc đó không giải thích rõ ràng với em, làm cho em hiểu lầm anh. Nếu chúng ta đỡ gỡ bỏ hiểu lầm, chúng ta có thể giống như lúc trước, giữ lại hôn ước giữa hai gia đình được không?”



Lạc Tĩnh Nghiên nghe mà muốn nôn: "Bịa, tiếp tục bịa đi. Iriệu Văn Tùng, anh thật là có tài, có thể bịa ra một câu chuyện như vậy, không đi viết sách thật là tiếc. Anh nói ngon nói ngọt có thể lừa được Lý Hồng Anh, nhưng không lừa được tôi đâu."



"Tinh Nghiên, anh không lừa em, những gì anh nói đều là thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận