Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 709: Tuyệt Đối Không Từ Bỏ 2

Cô gái để cây nắm vừa hái được đó vào trong giỏ, đứng lên chuẩn bị về nhà, vừa quay đầu đã đối mặt với cặp mắt sắc như chim ưng kia của Lý Hồng Anh.



Lý Hồng Anh nhận ra cô gái này, là Khang Đại Mai của thôn.



Cô ta liếc nhìn vào trong giỏ của Khang Đại Mai, cả một ro trúc đầy nắm.



Con nhỏ chết tiệt này, thế mà lại hái hết mấy cây nắm mà cô ta định hái, quả đáng ghét.



Cô ta chỉ vào Khang Đại Mai rồi nói: "Ai cho cô hái nắm của tôi, mau trả mấy cây nắm đó lại cho tôi ngay.”



Khang Đại Mai nhìn cô ta như thể nhìn một kẻ đần độn: "Thôi ngay đi, nắm của cô á? Lý Hồng Anh, cô uống lộn thuốc hả. Nắm trên ngọn núi này không thuộc thuộc về bắt kỳ ai hết, ai hái bỏ được vào giỏ thì là của người đó, sao cô có thể nói đây là nắm của cô chứ? Đúng là bị khùng!”



"Khang Đại Mai, mấy cây nắm này không thuộc về ai hết, nhưng tôi phát hiện ra chúng trước, chúng là của tôi. Bây giờ cô trả chúng lại cho tôi ngay. ”



"Trả lại cho cô à, trả lại cô cái con khỉ khô ấy! Cô nói cô thấy trước, ai làm chứng cho cô cơ? Hơn nữa, cô nhìn thấy thì là của cô, cô nhìn thấy máy cái cây rừng này thì mấy cái cây này là của cô hết à? Sao cô không nói là cô thấy ngọn núi này trước, ngọn núi này cũng là của cô luôn đi. Tôi thấy cô không chỉ có bị bệnh thôi đâu, bệnh rất nặng là đằng khác. "



Khang Đại Mai không thèm quan tâm đến cô ta, vác cái r6 định đi về.



"Khang Đại Mai, cô mau trả nắm lại cho tôi. ”



Không có nắm, cô ta mà về là lại bị mắng, thậm chí là bị đánh nữa.



Cô ta nhìn r6 nắm của Khang Đại Mai, nhẹ giọng nói ngon ngọt: "Mợ Đại Mai này, hôm nay tôi đến tìm nắm, tìm cả ngày trời cũng không tìm được cây nào, cô tốt bụng chia cho tôi một ít đem về nhà đi, nếu không tôi về nhà với cái ro rỗng tuếch, mẹ chồng tôi sẽ mắng tôi đấy. "



Khang Đại Mai hoàn toàn không để tâm tới bộ dạng đó của cô ta: "Bót giả bộ đáng thương trước mặt tôi đi, cô tưởng nói vài câu nghe tủi thân là có thể lừa được nắm của tôi à? Mơ đẹp quá ha, muốn nắm thì tự tìm chỗ hái đi. "



Vốn dĩ Khang Đại Mai cũng không phải người hiền lành hào phóng gì, cộng thêm việc vừa rồi Lý Hồng Anh nói chuyện nặng lời với cô ấy, cô ấy càng không chia nắm mà mình đã hái được cho Lý Hồng Anh.



Lý Hồng Anh không chịu thôi: "Mợ Đại Mai, bây giờ trời cũng đã tối muộn rồi, tôi đi đâu tìm nắm bây giờ, coi như là cô thấy tôi đáng thương, giúp tôi chút đi, chia cho tôi một ít. "



"Không cho là không cho, cô có nói kiểu gì tôi cũng không cho đâu. " Thái độ của Khang Đại Mai hết sức kiên quyết.



Lý Hồng Anh cắn môi, rốt cuộc cũng để lộ ra bản tính.



"Khang Đại Mai, rượu mời không uống cô lại muốn uống rượu phạt, nếu đã như thế thì cô đừng trách tôi động tay động chân với cô. "



Cô ta nói rồi lập tức đưa tay giật lấy mấy cây nắm trong giỏ của Khang Đại Mai, Khang Đại Mai cũng không phải kẻ dễ chơi, cô ấy nhanh chóng bỏ r6 xuống, xắn tay áo lên. "Lý Hồng Anh, cô dám kiếm chuyện với bà, được thôi, hôm nay bà đây luyện tay với cô, lâu rồi tôi không có đánh nhau với ai, thấy ngứa hết cả tay rồi đây, tiếp chiêu di



Lý Hồng Anh đi cả ngày mệt mỏi, cơ thể yếu ớt, bị cô ấy túm lầy cánh tay hát mạnh xuống đắt.



Sau khi Khang Đại Mai đẩy Lý Hồng Anh ngã xuống đất thì bước qua kéo cô ta lên, rồi lại vứt xuống đất, lặp đi lặp lại hai ba lần như chơi lật đật vậy, Lý Hồng Anh bị ngã đến mức hoa mắt ù tai đầu óc choáng váng, tay chân đập xuống đất càng đau hơn, cô ta muốn đánh trả lại Khang Đại Mai, nhưng tiếc là hiện tại cô ta không có đủ sức để đứng lên nữa là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận