Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 391: Han Loạn Kết Thúc 2

Bọn phản động biết chỉ số vũ lực của bọn họ rất mạnh, nên muốn tránh bọn họ để đi tìm quần thể yếu thế. Nhưng mà Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân làm sao có thể để cho bọn chúng đi. Vì vậy, liền phát động trò chơi có độ khó cao là dùng hai người bao vây ngăn chặn bốn người.



Hơn nữa bốn tên đó đều đang giữ vũ khí, biểu cảm hiền lành, nhưng giết người không chớp mắt, thờ ơ lạnh nhạt và bình tĩnh vững vàng hơn cả sát thủ chuyên nghiệp. Sát thủ được thuê giết người là bởi vì tiền, còn những người này lại là vì những tín ngưỡng gian ác trong lòng. Sức mạnh của tín ngưỡng còn lớn mạnh hơn so với sức mạnh của tiền bạc.



Bọn họ mang theo suy nghĩ cùng đi vào chỗ chết với những người khác, hoàn toàn không để ý sự sống chết của bản thân, chỉ vì muốn cướp đoạt tính mạng của càng nhiều người, bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều so với sát thủ.



Bọn côn đồ đều đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, nội dung huấn luyện mỗi ngày của bọn chúng không kém gì so với quân đội. Vì vậy, bọn chúng đều là những người có bản lĩnh nhất định.



Lạc Tĩnh Nghiên tìm một cây gậy gỗ thật bền ở bên đường, đi qua đó. Nhân lúc một tên côn đồ đang chiến đấu kịch liệt với Tiết Ngạn Thần nên không chú ý cô, gõ một gậy lên trên đầu hắn. Bởi vì dùng sức rất lớn, nên tên côn đồ đó bị gõ đến mức ngắt xiu.



Lúc này, trên mặt của Tiết Ngạn Thần đều là máu, trên người cũng bắn đầy máu. Sau khi anh nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, liền dùng vẻ mặt hung dữ gầm một tiếng với cô: "Nguy hiểm! Đi maul"



Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu, không có rời đi, cô lại chạy đến bên cạnh Triệu Quân, lại vung gậy gỗ lần nữa, đánh chính xác lên trên đầu một tên côn đồ khác, khiến cho tên phản động đang đánh nhau với Triệu Quân cũng bị gõ hôn mê. Hai tên còn lại, rất nhanh cũng bị Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân chế ngự, ngã ở trên mặt đắt.



Vũ khí của bọn chúng bị lấy đi, không có sự giúp đỡ của vũ khí, nên rất nhanh đã bị một số tên nhóc con tuổi trẻ cường tráng chế phục. Sau đó, người của đội dân quân mới chạy tới, bắt mấy phần tử phản động này lại.



Lạc Tinh Nghiên vội vã bước đến bên cạnh Tiết Ngạn Thần. Lúc nãy tình cảnh trong lúc đánh nhau quá hỗn loạn, nên lúc này, cô mới phát hiện trong ngực của Tiết Ngạn Thần đang ôm một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi. Anh dùng thân thể bằng máu thịt của chính mình để xây dựng nên một bức tường thành kiên cố cho đứa bé, không cho những tên côn đồ làm hại nó.



Trên thực tế, dưới sự bảo vệ của Tiết Ngạn Thần, đứa bé này quả thật bình yên vô sự. Nếu như không có Tiết Ngạn Thần, e rằng nó đã sớm chết dưới dao của những tên côn đồ đó rồi.



Nhưng trên người của Tiết Ngạn Thần lại đầy máu, đặc biệt là ở một chỗ trên phần eo của anh, áo bông bị đâm một lỗ, máu đỏ tươi thấm qua áo bông, vẫn đang chảy ào ào không ngừng.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi cảm thấy sợ sệt.



Lúc nay có lễ là do cứu đứa bé này nên anh mới bị thương.



"Ngạn Thần." Sắc mặt của cô nhất thời trở nên trắng bệch.



Tiết Ngạn Thần buông đứa nhỏ xuống, dùng tay che lại chỗ bị thương ở phần eo, đứng đó cố gắng chịu đựng, cười với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Anh, anh không sao, không cần lo lắng."



"Ngạn Thần, em đưa anh đi bệnh viện."



Sức lực của Lạc Tĩnh Nghiên lớn, cô cõng Tiết Ngạn Thần trên lưng, muốn đưa anh đến bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận