Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 125: Bắt Trộm. 2

Một bác gái khác kéo tay áo bà, bà lúng túng mỉm cười: "Không phải nhìn cô gái nhỏ này đáng thương đi."



Bà nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô gái nhỏ, bên trong có rất nhiều thứ được bày bán, nhưng, các cháu ởi cũng phải cần thận."



"Cám ơn bác gái, cám ơn bác gái." Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng nói cám ơn: "Bác gái là một người tốt nhất định sẽ được báo đáp"



"Cô gái nhỏ, nhớ, đi vào cần thận chút."



"Cháu biết rồi, bác gái, cám ơn."



Bác gái dặn dò xong rời đi, Lạc Tĩnh Nghiên tìm một góc không người, đi vào không gian.



Lần này, cô hóa trang mình thành một chàng trai trẻ, bởi vì phái nam sẽ có lực uy hiếp hơn, không dễ bị đen ăn đen, khi gặp phải kiểm tra, chạy trốn nhanh cũng bình thường, sẽ không bị nghi ngờ.



Sau khi thay xong quần áo, cô cõng chiếc gui ra không gian, bước đến cửa chợ đen.



Mỗi cửa cửa chợ đen đều không có nhân viên trông coi, hỏi cô: “Mua hay bán.”



Lạc Tĩnh Nghiên bảo anh ta nhìn chiếc gùi trống của mình: "Đồng chí, tôi mua."



"40 xu tiền vào cửa."



"Được." Cô vội lấy ra 10 xu từ trong túi, đưa cho người coi cửa, sau đó được phép đi vào.



Bước vào liếc nhìn, bên trong là một căn nhà, có rất nhiều thứ để mua, có thể xem là một thị trường mua bán tự do thu nhỏ.



Bán những thứ này, một số trực tiếp bày đồ vật trên đất để người mua lựa chọn, một số tự mình tìm người mua.



Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ một chút, cô không biết tình hình chợ đen ở đây, làm quen trước rồi lại nói.



Nếu gặp phải lão đại chợ đen thích đen ăn đen, không chỉ sẽ bắt lợi, sợ rằng còn nguy hiểm tính mạng. Hiện tại cô không thiếu tiền, không cần phải cuống cuồng mạo hiểm.



Cô định mua một ít đồ nho nhỏ trước, sau này có cơ hội thích hợp để bán các thứ đồ trong không gian với số lượng lớn.



Trước khi bán đồ, cô vẫn chưa cân, cũng không thể bán một cách mù quáng. Nếu không, người mua cũng không đồng ý.



Cô tìm được một người bán cái cân, tiêu một đồng, mua một cái cân kg từ trong tay đối phương.



Đang lặng lẽ lấy gạo, táo từ trong không gian rồi bỏ vào chiếc gùi.



Có bà cụ lại gần hỏi cô: "Chàng trai, có lương thực không?” "Có, bác gái, gạo không cần tem 50 xu một cân, ở đây tôi còn có táo, cũng là 50 xu một cân."



"Chàng trai, tôi muốn xem gạo này của cậu là loại gì."



"Bác gái, yên tâm xem, tuyệt đối là gạo tốt."



Bác gái nhìn xuống, lại ngửi một chút, rất hài lòng: "Chàng trai, lấy cho tôi 10 cân đi. Tôi thấy táo này của cậu cũng không tệ, lấy cho tôi 5 cân.”



"Được, bác gái."



Chưa tới một giờ, cô đã bán một gùi đây đồ, đến tiền trong tay, tổng cộng là 34 đồng, ở thời đại này đã là không ít.



Đây là lần đầu tiên cô đến thế giới này kiếm tiền, đã rất thỏa man.



Vừa rồi cô vừa bán lương thực vừa quan sát xem có ai như đàn em của lão đại chợ đen chú ý cô không, có thể vì cô không phải vai chính, không thể khiến người khác liếc nhìn liền thấy vang hào quang trên đầu mà chủ động tìm cô.



Cô tìm đến nơi bán thịt, tiêu 10 đồng, mau 5 cân thịt ba chỉ loại tốt nhất.



Khi cô nhìn loại tốt nhất, trong mắt người khác lại là như nhau, những người đó thích ăn thịt mỡ nhiều, họ cảm thấy thịt ba chỉ còn không ngon bằng thịt mỡ nhiều mỡ.



Lại sau một lát, cuối cùng không đợi được đàn em bên cạnh lão đại đến chợ, cô quyết định về nhà. 。



Ra khỏi chợ đen, tìm một góc không người tháo hóa trang, tiếp tục cõng chiếc gùi đó, nhưng trong chiếc gùi là trống rỗng, đợi đến khi đến xe bò ở kia, lại lây đồ từ không gian bỏ vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận