Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1026: Vợ Chồng Cự Tuyệt 1

"Mẹ ơi, sao chúng ta không đi cầu xin chú Lư và nhờ chú giúp ba.



"Nếu con cầu xin ông ấy thì có được không?"



"Mẹ ơi, mẹ quên mắt, chú Lư trong nhà không có con gái, họ rất thích con và đối xử tốt với con, họ còn nói muốn nhận con làm con gái nuôi của họ. Bây giờ con đi cầu xin họ. Chỉ cần họ chịu cứu ba thì con sẽ làm con gái của họ."



Khi Tư lệnh quân đoàn Lư và Khâu Ái Trân nói rằng họ muốn nhận cô là con gái nuôi của họ, cô nói rằng cô muốn cân nhắc việc này vì lợi ích của ba mẹ cô, thực ra cô không thích ba anh em nhà họ Lư, họ đều là những người đàn ông thô lỗ, hung dữ lẫn ngoại hình, và cô không thích trở thành anh em với họ.



Trần Tú Lan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.



Lý Tuyết chỉ làm theo những gì bà ta nói, dù bây giờ nhà họ có nghỉ ngơi hay chưa thì cô ta cũng phải đi thẳng đến nhà Tư lệnh quân đoàn Lư thôi.



Gia đình họ sống cùng khu nhà với nhà Tư lệnh quân đoàn Lư, cách nhau không xa, Lý Tuyết rất nhanh đã đến trước cửa nhà Tư lệnh quân đoàn Lư, giơ tay gõ cửa.



Tư lệnh quân đoàn Lư và Khâu Ái Trân vẫn chưa nghỉ ngơi, Khâu Ái Trân đã đi tới và mở cửa: "Là al2"



"Di ơi, là con đây.”



Khâu Ái Trân mở cửa, nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng ở bên ngoài, cô hỏi: "Tiểu Tuyết, muộn như vậy cô đến có ổn không?"



Lý Tuyết gật đầu: "Dì, cháu có chuyện muốn nói với chú và dì."



Khâu Ái Trân khẽ cau mày, hôm nay bà ấy nghe được tin Tư lệnh quân đoàn Lư bắt được sư đoàn trưởng Lý, chẳng lẽ Lý Tuyết đến đây là vì sư đoàn trưởng Lý sao?



"Tiểu Tuyết, vào rồi nói chuyện."



"Cảm ơn dì."



Lúc này, Tư lệnh quân đoàn Lư đang ngồi trong phòng khách, vì không làm việc nên ông ấy cởi bỏ áo khoác quân phục ra, khiến ông bớt đi chút uy nghiêm và độc đoán, dưới ánh đèn vàng âm áp, những đường nét trên khuôn mặt vốn lạnh lùng và cứng rắn của ông giờ trở nên mềm mại hơn rất nhiều.



Lý Tuyết bước vào phòng khách, đi thẳng đến chỗ Tư lệnh quân đoàn Lư, cúi đầu chào hỏi cung kính nói: "Chú Lư.”



Tư lệnh quân đoàn Lư mỉm cười dịu dàng như thường lệ chào cô, ông chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh nói: "Tiểu Tuyết tới rồi, ngồi xuống đi."



"Cảm ơn chú Lư."



Cô ngồi xuống đối diện với Tư lệnh quân đoàn Lư, Khâu Ái Chân đưa cho cô một cốc nước nóng: "Tiểu Tuyết, uống chút nước đi."



"Cảm ơn dì Lư."



Lý Tuyết rất yên tâm, mặc dù ba cô bị bắt, Tư lệnh quân đoàn Lư và Khâu Ái Trân vẫn rất tốt với cô.



Tư lệnh quân đoàn Lư nói: "Tiểu Tuyết, cháu đến đây muộn như vậy, chắc chắn phải có việc gì đó."



Lý Tuyết nhấp một ngụm nước trong cốc, ngước mắt lên nhìn Tư lệnh quân đoàn Lư và Khâu Ái Trân rồi nói: "Chú Lư, dì, hai người đã đoán ra rồi đúng không? Kỳ thực, hôm nay cháu đến đây là vì chuyện của ba cháu, cháu, cháu hy vọng chú Lư vì quen biết ba cháu lâu như vậy, có thể giúp đỡ ba cháu, cứu ông ấy ra."



Đúng như cô mong đợi, Tư lệnh quân đoàn Lư và Khâu Ái Trân đã đoán trước được ý định của cô.



Tư lệnh quân đoàn Lư vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu cũng không thay đổi: "Tiểu Tuyết, cháu có biết ba cháu đã phạm sai lầm gì, tại sao ông ấy lại bị bắt không?"



"Cháu nghe chú Trương nói rằng ông ấy đã tìm người gài bẫy Tiểu đoàn trưởng Tiết."



"Bây giờ cháu cũng biết rồi, ba cháu không hề oan uỗng. Ông ấy đã làm tổn thương một người vô tội, pháp luật phải tìm lại công lý cho người đó. Dù tòa án quân sự có quyết định thế nào thì đó cũng là điều ông ấy phải gánh chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận