Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 512: Chứng Minh Trong Sạch 1

Chuong 512: Chung Minh Trong Sach 1



Một số nam thanh niên trí thức lúc trước đã từng gặp Lạc Tĩnh Nghiên khi cô đến tìm Tiết Ngạn Thần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ trực tiếp tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ đều ghen ty khi Tiết Ngạn Thần tìm được một người yêu xinh đẹp như vậy.



Lạc tĩnh nghiên không de ý đến ánh mắt nhìn lung tung như vậy nhưng Tiết Ngạn Thần lại nhìn sang mấy người họ bằng ánh mắt lạnh lùng, những nam thanh niên trí thức đứng ở cửa cũng không dám nhìn chằm chằm vào Lạc Tĩnh Nghiên nữa. Bên trong ký túc xá không lớn, chỉ riêng một cửa hàng Đại Đồng đã chiếm một nửa diện tích rồi, nam thanh niên trí thức vừa rồi đồng ý để cho Lạc Tĩnh Nghiên vào đã kêu gọi những thanh niên trí thức khác ra ngoài chơi ném tuyết để không quấy ray cuộc trò chuyện của cô và Tiết Ngạn Thần, chỉ có bốn người ra ngoài, còn lại hai người ngại bên ngoài lạnh leo không chịu đi ra ngoài mà vẫn ở lì trong chăn.



Bởi vì Tiết Ngạn Thần bị đập trúng phần lưng nên không nằm được, bây giờ đang nằm ở trên giường đất: "Tuyết rơi dày đặc, bên ngoài lạnh như vậy sao em lại tới đây? Nhất định là do Triệu Quân đã nói với em." Anh da dan do ten kia khong duoc noi chuyen nay cho Lac Tĩnh Nghiên biết để tránh Lạc Tĩnh Nghiên lo lắng, kết quả là vẫn không có cách nào giữ được bí mật.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Anh đừng trách Triệu Quân, ngày hôm qua anh nói sẽ đi tìm em nhưng hôm nay đợi anh rất lâu mà anh cũng không đến nên em đến tìm anh. Vết thương của anh thế nào, có nghiêm trọng không?”



"Không sao đâu, vết thương ngoài da đã được bác sĩ ở thôn này xử lý rồi, anh biết rõ cơ thể của mình mà, cũng không nghiêm trọng lắm."



Lạc Tĩnh Nghiên sờ không rõ anh nói không nghiêm trọng thì kết quả là ở mức độ như thế nào.



Có lẽ một vết thương rất nghiêm trọng trên cơ thể người khác cũng chỉ giống như một cơn mưa phùn đối với cơ thể anh.



Cô mở hộp cơm ra: "Em có nấu cháo cho anh, còn ấm lắm, anh mau uống đi."



Cô mở nắp hộp cháo ra, bên trong cháo còn bốc lên hơi nóng, cánh tay của Tiết Ngạn Thần vẫn còn có thể dùng sức được, vì ngại những người khác còn ở đây nên không tiện để cho Lạc Tĩnh Nghiên đút mình, tự mình nhận lấy hộp cơm bưng uống.



Lạc Tĩnh Nghiên cầm một cái ghế, ngồi ở bên giường đất nhìn anh ăn cháo, cô rất muốn hỏi một chút về chuyện liên quan đến huy chương kia, không biết sao mà hai người nam thanh niên trí thức kia một mực không chịu rời ởi, có lẽ huy hiệu là một bí mật rất quan trọng nên có người ngoài ở đây thì cô không có cách nào de thảo luận với Tiết Ngạn Thần.



Có lẽ là hai nam thanh niên trí thức kia cảm thấy ngại nên ngượng ngùng cười một tiếng, một người trong đó quấn chặt chăn quanh người mình, nói với Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên: “Thanh niên trí thức Tiết, thật sự xin lỗi, bên ngoài thật sự rất lạnh, tôi lại đang có chút cảm mạo, quấy ray đến việc hòa hợp giữa hai người, hai người đừng có để ý đến tôi."



"Không, sao chúng tôi lại để ý chứ? Chúng tôi còn sợ quấy ray đến các anh." Lạc Tĩnh Nghiên nói xin lỗi, dù sao thì người ta là chủ, cô là khách, người ta lại còn đang ốm, cô và Tiết Ngạn Thần cũng không có lý do hay quyền hạn gì để đuổi người ta ra ngoài.



Một người khác nói: "Tôi, tôi chỉ là sợ lạnh thôi. Thôi tôi đi ngủ đây, không làm phiền hai người đâu."



Nói xong, anh ta lập tức nằm xuống, cũng nhắm hai mắt lại.



Lạc Tĩnh Nghiên không nghĩ là hôm nay có cơ hội được ở một mình với Tiết Ngạn Thần, không lâu sau, những thanh niên trí thức khác cũng quay lại, cô không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị rời đi: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai em trở lại thăm anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận