Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 731: Đam Mê Của Lon Rừng 3

"Hahahaha, chắc chắn anh ta không có cái gan đó đâu, nếu anh ta dám nướng heo trong chuồng, chắc các xã viên cột anh ta lại đem di nướng luôn quá." Giang Mãn Nguyệt cười nói.



"Nướng anh ta cũng chẳng ai thèm ăn, tởm lợm khó ăn gần chết đi được." Tôn Diem Điềm nói với vẻ hết sức chê bai.



"Làm thịt heo cũng không ai ăn đâu, tởm."



Hôm nay Trang Phỉ Phỉ cũng nhận được một miếng thịt lợn rừng nho nhỏ, từ lúc sống cuộc sống của người bình thường ở đây, cô ta lại trở nên đúng quy tắc hon nhieu.



Vì muốn chung sống chan hòa với những người xung quanh, cô ta trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, thấy những người khác trong thôn là sẽ không còn làm ra vẻ không Coi ai ra gì nữa.



Làm người ấy mà, nên biết thời biết thế, thích nghi với mọi hoàn cảnh, mình đã không còn vốn liếng để mà phách lối như thế nữa, bình tĩnh lại, quay về với mọi người sẽ tốt hơn.



Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.



Dù cho cô ta không còn không gian và vật tư, nhưng dã tâm của cô ta vẫn tồn tại.



Không thể lợi dụng không gian và vật tư để biến mình thành kẻ bề trên nữa, nên cô ta lợi dụng những điều kiện khác của mình để thay đổi.



Cô ta soi mình trong gương, cô ta vẫn còn trẻ, có rất nhiều người kém xa cô ta vì không có tuổi trẻ và khuôn mặt xinh đẹp, có được vốn liếng là được đàn ông thèm khát ngóng trông, những điều này hoàn toàn có thể trở thành công cụ để cô ta trèo lên trên.



Muốn có được nhiều thứ hơn, tiền tài và địa vị, ánh mắt ngưỡng mộ và vây đỡ của những người khác, thì chỉ cần dụ dỗ một người đàn ông có bản lĩnh thôi là được.



Hiện tại xung quanh cô ta thiếu kiểu người như vậy, cô ta phải năm chắc hết mọi cơ hội có thể, cố gắng mở rộng một tương lai tươi sáng cho bản thân.



Ao ước những điều đó xong, cái bụng đói lại kéo cô ta về với thực tại.



Hết cách rồi, bây giờ cô ta cứ để mặc như thế trước đi đã, một ngày nào đó cô ta cũng phải trở nên nỗi bật thôi.



Cô ta xách thịt heo đến bếp, lâu rồi không ăn thịt, định giữa trưa sẽ nau món thịt ăn.



Lúc cô ta đang cắn miếng thịt, đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào.



Trang Phi Phi nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn, người bước tới chính là Lý Hồng Anh. Lúc này, mặt mũi của Lý Hồng Anh day vẻ hung tợn, nhất là cặp mắt kia, lúc nhìn thấy Trang Phi Phi, trong mắt cô ta tỏa ra tia sáng của sự độc ác, sắc bén.



Nếu như ánh mắt của cô ta có thể biến thành vật thể thực, chỉ sợ là bây giờ cơ thể của Trang Phỉ Phi đã biến thành cái rây đầy lỗ thủng rồi.



Dù có cách xa tận mấy mét, Trang Phỉ Phỉ cũng có thể cảm nhận được cả người cô ta toàn là sát khí.



Trong đầu cô ta lập tức hiện ra mấy chữ lớn: Kẻ tới không có thiện chí.



Lần nào Lý Hồng Anh tới cũng không có chuyện gì tốt, bây giờ nhìn cái điệu bộ này của cô ta càng là đến để gây chuyên.



Nhưng mà từ khi cô ta nói cho Lý Hồng Anh biết vị trí của dây chuyền đá Kê Huyết, chắc hẳn Lý Hồng Anh đã tức khắc vào hẻm núi tìm, không ngờ hơn mười ngày trôi qua rồi hẻm núi nào cũng nguy hiểm, thế mà Lý Hồng Anh vẫn có thể sống sót được.



Con ả này không chỉ không chết, cũng không thiếu cánh tay hay cái chân nào, điều đó khiến cô ta thay hơi bất ngờ và tiếc nuối.



Cô ta liếc nhìn Lý Hồng Anh với ánh mắt lành lạnh: "Lý Hồng Anh, cô lại tới chỗ của tôi làm gì? Chỗ của tôi không chào đón cô, mau đi ra ngoài cho tôi. ”



Lý Hồng Anh không hề dừng bước, cô ta hắt cằm lên nói với giọng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận