Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 182: Nói Ra Mục bich 2

Lạc Tĩnh Nghiên rất muốn nôn mửa, cô chịu đựng sự ghê tởm nói: "Cán sự Lại, anh nói xem tôi nên phải làm thế nào."



"Thanh niên trí thức Lạc, cô thật sự đồng ý sẽ phục vụ tôi sao?"



"[ôi còn có lựa chọn nào khác sao?"



“Thanh niên trí thức Lạc, cái này là do cô tự nguyện đấy nhé, tôi không ép buộc cô đâu đấy. Năm giờ sáng mai chúng ta đi đến căn nhà hoang phía chân núi, cô thấy thế nào?"



"Cán sự Lại, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh cho tôi chút thời gian được không. Hơn nữa, tôi không muốn làm ban ngày, ngộ nhỡ bị người khác thấy được sẽ rất phiền toái. Cán sự Lại, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ."



"Vậy thì chín giờ tối mai đi, chắc hẳn vào thời gian này những người khác cũng đã đi ngủ hét rồi, bên ngoài tối om chắc chắn sẽ không có người nào trông thấy đâu, cô nói xem thế có được không."



Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Chín giờ còn rất sớm, tôi sợ sẽ bị người khác phát hiện. Để mười hai giờ đi, lúc đó đêm khuya tĩnh lặng nhất định sẽ không có người quấy ray đâu."



Lại Xuân Minh suy nghĩ: "Ý của cô là muốn cùng tôi chơi cả đêm sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên ngước mắt khẽ gật đầu.



Anh ta mỉm cười nói: "Được, vậy thì làm theo lời cô nói vậy." Lại Xuân Minh lại cảnh cáo: "Tôi không muốn thấy cô chơi chiêu dùng thủ đoạn gì đâu, nếu như cô tính nói hươu nói vượn ra bên ngoài thì không những sẽ không có ai giúp cô mà tôi còn có thể tố cáo cô tội bịa đặt. Những người ở đây đều sẽ nghe theo tôi, tôi sẽ để cho cô và em trai phải đi dọn phân người, thậm chí còn báo công an bắt các người lại, hiểu chưa?"



"Tôi hiểu rồi." Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu.



Lại Xuân Minh biết mình ở lại đây đã lâu, cũng nên phải rời đi rồi, trước khi đi anh ta còn làm bộ làm tịch khoa tay múa chân vài cái, hơn nữa còn cất cao giọng nói.



"Thanh niên trí thức Lạc, mỗi năm mùa đông ở đây đều hạ tuyết rất lớn, không biết phòng ở này của cô có thể chịu đựng được hay không. Nếu như có vấn đề gì thì cô phải kịp thời phản ánh với chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm người tới sửa chữa giúp cô."



Sau đó anh ta lại chạy đến cửa ký túc xá nam nữ nói ra những lời giống như vậy để tỏ ra rằng anh ta đối xử bình đẳng với tất cả các thanh niên trí thức. Còn về chuyện tiền sửa nhà thì đương nhiên là do tự nhóm thanh niên trí thức tự bỏ ra. Những thanh niên trí thức nữ khác đều tò mò không biết Lại Xuân Minh đã nói chuyện gì với Lạc Tĩnh Nghiên, đặc biệt là ba thanh niên trí thức nữ mới tới.



Còn những thanh niên trí thức cũ thì không có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy.



Bởi vì mỗi lần có thanh niên trí thức mới tới, Lại Xuân Minh đều sẽ đến khu thanh niên trí thức đi một vòng.



Bệnh tình của Đồng Kiến Tân đã có chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Vì để cảm ơn Lạc Tĩnh Nghiên mà buổi tối Tham Như Ý đã mang theo một chai nước trái cây đóng hộp qua đưa cho cô.



"lĩnh Nghiên, nhờ phương thuốc gia truyền mà em đưa cho nên bệnh tình của Kiến Tân cũng sắp khỏi rồi. Bọn chị cũng không có gì để báo đáp em, em nhận lấy cái này nhé.”



Lạc Tĩnh Nghiên từ chối: "Chị Như Ý, chị khách sáo quá rồi, em không thể nhận thứ này đâu."



"Không được, em nhất định phải nhận, em mà không nhận sẽ khiến lòng chị rất băn khoăn."



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ có thể nhận lấy: "Vậy được rồi, em nhận là được chứ gì.”



Thâm Như Ý không lập tức rời đi mà ngồi xuống cùng Lạc Tĩnh Nghiên nói chuyện phiếm, vừa lúc Lạc Tĩnh Nghiên cũng có việc muốn hỏi cô ấy.



"Chị Như Ý, để em nói cho chị một chuyện có liên quan tới chủ nhân trước của căn phòng này, không biết chị có sợ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận