Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 074: Nồi Sắt Bị Đập? 2

Chuong 74: Noi Sat Bi Đập? 2



"Cô nhõng nhẽo chết đi được, tôi chưa từng gặp thanh niên tri thức nào khó hầu như cô. Là do cô dậy muộn, cô còn giận giữ, cô giận cái quái gì chứ, cô dựa vào cái gì mà tức giận? tôi nói cho cô biết, hiện tại cô là thanh niên tri thức, cô về nông thôn để hỗ trợ xây dựng, cô cho rằng đây là nhà của mình, vẫn còn giữ thói tiểu thư dong đảnh ư? ở đây không có ba cũng không có mẹ cô, không có ai chiều chuộng cô đâu. Hừ? đã từng này tuổi rồi, còn không bằng đứa trẻ con chỗ này nữa, hay là muốn đợi người khác đút cơm cho ăn à." Giọng nói của Lưu Tuệ Phương nghiêm khắc đến mức suýt chút nữa khiến Đỗ Nghệ Nam bật khóc.



Đỗ Nghệ Nam nhếch môi, từ nhỏ đến lớn cô đều được cha mẹ chiều chuộng, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như bây giờ.



Cô ta nghẹn ngào nhìn Lưu Tuệ Phương nói: "cô dựa vào cái gì mà mắng tôi, cô không phải là lão đại ở chỗ này, cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi? chó lại bắt chuột, cô bớt lo chuyện bao đồng đi."



Lưu Tuệ Phương không để ý đến cô ta: "Tôi không chịu nỗi cái tính xấu này của cô, tôi phải nói đấy. Dựa vào việc tôi là thanh niên tri thức cũ, là tiền bối của cô, dựa vào việc trong đó có một phần cơm của tôi, còn cô, cô đã trả tiền mua nồi chưa? cho cô dùng là đã tốt lắm rồi, cô còn không biết điều."



Cuối cùng Đỗ Nghệ Nam không giữ được thể diện, ngồi bệt xuống đắt, tủi thân khóc lóc.



Những thanh niên tri thức khác đều không nói gì, suy cho cùng thì tính khí của Đỗ Nghệ Nam thực sự rất ệ.



Phương Chí Viễn đi đến nói: "thanh niên Lưu, cô xem dù sao cô ấy cũng là người mới, cô không thể vì việc sai bé của người ta, mà làm cho người ta khóc như vậy."



Lưu Tuệ Phương liếc cô ta một cái: "Anh đau lòng thay cô ta à? anh muốn tôi nói những lời tốt đẹp với cô ta, dỗ dành cô ta ư? cô ta lười biếng, lại không để cho người khác nhắc nhở mình à?"



Phương Chí Viễn cũng là người mới, trước khi biết được chỉ tiết về Lưu Tuệ Phương, anh ta chỉ có thể lịch sự.



Sau đó, anh ta bước đến trước mặt Đỗ Nghệ Nam, nói: "thanh niên Đỗ, em đừng buồn nữa, anh thấy thanh niên Lưu là người thẳng thắn, em đừng để bụng."



Thấy hắn đau lòng cho Đỗ Nghệ Nam như vậy, mọi người lập tức hiểu ra tên này có ý đồ gì đó.



Mà Đỗ Nghệ Nam đang buồn bã, những lời của Phương Chí Viễn dường như an ủi cô ta.



"Cảm ơn anh, thanh niên Phương, cảm ơn anh đã quan tâm."



Cô lén nhìn qua Đồng Kiến Tân, thật ra cô ta muốn Đồng Kiến Tâm dỗ dành mình, nhưng Đồng Kiến Tâm chỉ lạnh lùng đứng nhìn cô ta, không nói lời nào.



"Không có gì không có gì, chúng ta đều là những thanh niên tri thức cùng nhau về quê, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm." Phương Chí Viễn dịu dàng nói.



“Thanh niên Phương, anh đúng là một người tốt."



Phương Chí Viễn cười cười: "em nói thế làm anh ngại quá, anh giúp em đi hâm nóng lại đồ ăn, em chờ anh một chút."



"Ứm." Đỗ Nghệ Nam lúc này mới lau nước mắt, tìm một cái ghế ngồi xuống, một lúc sau, Phương Chí Viễn đem đồ ăn mới hâm nóng lên cho cô ăn.



Những người bên cạnh đều đang ăn dưa”, Lạc Tĩnh Nghiên cũng ăn dưa 1 cách thích thú.



( ăn dưa có nghĩa là hóng chuyện)



Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, quả thật không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận