Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 264: Vào Không Gian 2

Nhìn thấy cảnh tượng này khiến Lạc Iĩnh Nghiên vô cùng khâm phục, cô không nhịn được mà há hốc miệng.



"Hổ Béo, thật sự nó đã biến thành một con hỗ."



Chân của nó cũng biến to có thể so được với chân hổ, nó ngang đầu lên há miệng phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa: "Meol”



Lạc Tinh Nghiên nghe mà cười đau bụng, mèo con thì lớn lên vẫn là mèo nên bản chất sẽ không thay đi.



Hổ Béo quay đầu lại nhìn Lạc Tĩnh Nghiên. "Chủ nhân, chị lại đây... cưỡi ngựa. À... không phải... lại đây cưỡi mèo."



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy lời nói của nó hơi cợt nhả.



"Em phải nói là chị leo lên lưng em để em cõng chị là được."



"Dạ... chủ nhân... chị mau đến đây để em cõng chị."



"Được."



Lạc Tĩnh Nghiên đi đến, cô chưa bao giờ cưỡi mèo nên hơi do dự, cô vừa mới ngồi lên lưng Hồ Béo thì Hắc Hỗ cũng nhảy lên ngồi xổm trên đầu Hồ Béo.



Hổ Béo nhắc nhở Lạc Tĩnh Nghiên: "Chủ nhân, nếu sau này chị sợ bị ngã thì cứ túm lấy hai tai của em." "Vậy hai tai của em sẽ không bị chị túm đau chứ?”



"Không đâu, mỗi bộ phận trên người em đều rất mạnh, để em nói cho chị nghe em gần giống như người máy vậy, dao chẻ súng bắn cũng không được nên bất cứ lúc nào cũng sẽ không bị thương.”



"Vậy thì tốt."



Cô nghiêng người về phía trước vươn tay nắm lấy hai chiếc tai mèo lớn, quả nhiên hai chiếc tai mèo này đã trở nên rất cứng.



"Chủ nhân, chị ngồi vững chưa?"



Hồ Béo hỏi.



"Ngồi vững rồi."



"Vậy thì chúng ta xuất phát." "Được."



Sau khi Hổ Béo xác nhận Lạc Tĩnh Nghiên đã ngồi vững rồi thì nó bắt đầu dang rộng chân và chạy, tốc độ chạy từ chậm đến nhanh, cuối cùng là phi nước đại giống như ngựa trên những con đường ngoằn ngoèo của trang trại trong không gian.



Kiếp trước Lạc Tĩnh Nghiên từng cưỡi ngựa và lái xe thể thao nhưng chưa từng có lần nào tùy tiện thỏa thích giống như lần này.



Khi Hổ Béo bắt đầu chạy thì sẽ kéo theo luồng không khí xung quanh tạo thành hiệu ứng gió.



Bởi vì trong không gian không có luồng không khí lưu động nên không hề có gió, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác có gió thổi trong không gian nên cô cảm thấy rất tuyệt, trải nghiệm cưỡi mèo cũng rất kích thích.



Hổ Béo chạy quanh nông trường cỏ vài vòng mà Lạc Tĩnh Nghiên không hề nghe thấy nó thở hon hễn.



"Hổ Béo, em có mệt không? Nếu em mệt thì cứ nói để chúng ta dừng lại nhé.”



"Em không mệt, em không mệt chút nào, em vẫn còn có thể cõng chủ nhân chạy thêm mấy vòng."



Lạc Tĩnh Nghiên khâm phục thể trạng và sức lực của Hỗ Béo.



Nửa giờ sau Hỗ Béo vẫn chưa mệt nhưng Lạc Tĩnh Nghiên bảo nó dừng lại. Nếu cứ tiếp tục thế này thì Hỗ Béo không mệt nhưng cô lại quá mệt.



Cô xuống khỏi lưng Hỗ Béo rồi đi vào trong biệt thự, cô bưng một bát thịt kho tàu lớn từ trong bếp ra như phần thưởng dành cho hai con mèo.



Hồ Béo nhìn chăm chú vào bát thịt kho tàu thơm ngon, nó ra sức hít lấy hít để. Oa... mùi thơm quá, nó có cảm giác như cuộc sống loài mèo của nó đã đạt đến đỉnh cao vậy.



Sau khi cơ thể của nó thu nhỏ lại thì nó lại biến thành con mèo con dễ thương, nó ngồi xổm bên cạnh bát thịt rồi cùng thưởng thức bữa ăn ngon với Hắc Hỗ.



A, meo meo meo meo, thơm quá, ăn ngon quá. Trang Phi Phi quay lai Tri Thanh Điểm lâu rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hỗ Béo ở đâu, nhưng cô ta cũng không vội vì cô ta và Hỗ Béo có khế ước, Hỗ Béo sẽ không chạy xa được nên cô ta sẽ đợi Hỗ Béo quay về nhận sai với co ta.



Từ chuyến đi săn đó Tiết Ngạn Thần đã biết được Lạc Tĩnh Nghiên không có đối tượng nên anh vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận