Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 569: Dai Ngộ Khác Biệt 1

Để gây rắc rối cho Lạc Tĩnh Nghiên, cô ta đã đưa tiên lương của công nhân bên mình không chỉ cao gấp đôi so với với của Lạc Tĩnh Nghiên, mà còn lo cho công nhân uống nước đường và một rỗ táo. Gần như các công nhân mỗi người đều có thể lấy được hai ba quả táo, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với đãi ngộ của Lạc Tĩnh Nghiên.



Công nhân hai bên đều là người trong thôn, vốn dĩ đã quen biết nhau, hai công trường xây dựng lại gần nhau nên khi họ làm việc và buôn chuyện không thể tránh khỏi việc tiền lương sẽ bị tiết lộ. Hơn nữa, công nhân bên Trang Phỉ Phi còn được uống nước đường và ăn táo tùy thích, công nhân bên phía Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thất thì thèm thuồng. Vì vậy rất nhanh bọn họ đã tỏ ra bất mãn với Lạc Tĩnh Nghiên.



Sau khi công nhân bên phía Trang Phi Phi ăn uống no say, bọn họ có cảm giác mình ưu việt hẳn công nhân bên phía Lạc Tĩnh Nghiên. Bọn họ cố ý tỏ vẻ đang làm việc rất nghiêm túc, thậm chí còn nói nói mát công nhân bên cạnh, chế giễu công nhân bên đó số khổ, làm cùng công việc như nhau nhưng lại nhận được đãi ngộ không tốt.



"Haiz, các anh nói xem, chúng ta đều là xã viên của đại đội Thắng Lợi, đều tới xây nhà cho thanh niên trí thức, tại sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy? Ai nha, đâu chỉ tiền công không giống nhau nhiều mà ăn uống cũng không giống nhau. Chắc chắn là do chúng ta máy mắn, thanh niên trí thức Irang này vừa giàu có nhiệt tình lại hào phóng. Tuy nhiên các người ở bên đó cũng được, ít nhất cũng được trả tiền công, thanh niên trí thức Lạc người ta cũng cho các người uống nước ăn táo. Đáng tiếc, nếu bảo tôi đi sang bên chỗ các người làm việc thì đánh chết tôi cũng không đi, tôi luyến tiếc bên này."



"Tôi cũng vậy, chúng ta ở đây tốt biết bao, sao lại muốn tới đó? Đánh chết cũng không ởi." Một người đàn ông bên cạnh đang nhai táo, lúc nói chuyện bọt táo bay tứ tung.



Bọn họ mỗi người một câu, từng chữ đều là chế giễu, mỗi câu đều là châm ngòi. Hầu hết mọi người đều có suy nghĩ so sánh, cho dù điều kiện của Lạc Tĩnh Nghiên đối với công nhân cũng không tệ, tiền lương bọn họ nhận được còn nhiều hơn một xu so với làm việc ở nơi khác, bọn họ có nước de uống, còn được ăn táo.



Nhưng tiền lương mà Trang Phi Phi trả cho công nhân quá cao, nước uống được thêm đường, còn có thể ăn hai ba quả táo. Cho nên so với bên phía Lạc Tĩnh Nghiên, dưới điều kiện đối lập tốt hơn, tâm lý của công nhân sẽ từ từ thay đổi. Nghe lời chế giễu của bọn họ, trong lòng 6 người thợ xây bên này càng lúc càng khó chịu, tốc độ làm việc cũng càng ngày càng chậm.



Trong số 6 thợ xây mà Lạc Tĩnh Nghiên tìm có một người tên là Ngô Hữu Phương, ông ta là thợ xây lớn tuổi nhất và lành nghề nhất trong số 6 người. Vì là người lớn tuổi nhất nên những thợ xây khác đều gọi ông ta là chú Ngô.



Chú Ngô là người đứng đầu của những người này, nhóm nhỏ này do ông ta tìm người thành lập lên, vì vậy ông ta có tiếng nói nhất trong đội.



Ông ta nhìn công nhân bên phía Trang Phi Phi uống nước đường trắng ăn táo, trong lòng so sánh cách đãi ngộ của công nhân hai bên, càng so sánh thì càng tức giận. Vì vậy ông ta rứt khoát ném dụng cụ trong tay xuống, ngồi xổm trên mặt đất không làm việc nữa.



Những người khác thấy ông ta bỏ việc, bọn họ cũng nhao nhao bỏ dụng cụ xuống rồi vây quanh ngồi bên cạnh ông ta.



"Hãy nhìn đãi ngộ của của công nhân bên đó, rồi nhìn đãi ngộ của công nhân bên chỗ chúng ta, cách cách xa vạn dặm. Công việc này làm tôi nghẹn chết, tôi không làm nữa, ai thích làm thì đi mà làm." Người công nhân đang phan nàn này tên là Lý Kiến Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận