Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 663: Quấy Nhiễu 2

"Thanh niên trí thức Lạc, nhờ phước của cô, con em nhà chúng tôi cũng được chia tiền. Tôi ở nhà trông con, không cần phải đi làm, hai mẹ con chúng tôi đều có thể được chia hoa hồng, quá biết ơn cô, thanh niên trí thức Lạc. "



Trước hết Lạc Tĩnh Nghiên đặt những đồ đã nhận được qua một bên, bế lấy con của cô ấy, đứa bé bị cô chọc liên tục cười hahaha.



"Chị dâu, con nhà chị đáng yêu quá. ”



Bên cạnh còn có hai người phụ nữ đang be con, máy đứa nhỏ kia thế mà đều giơ cánh tay nhỏ lên muốn Lạc Tĩnh Nghiên bế, Lạc Tĩnh Nghiên lần lượt be chúng. "Thanh niên trí thức Lạc, mấy đứa nhỏ cũng thích cô nữa đấy. " Một người phụ nữ cười nói.



Tóm lại là hiện tại, địa vị của Lạc Tĩnh Nghiên trong lòng các dân làng này đều rất quan trọng.



Thông qua rượu được quán rượu chưng cất, các dân làng kiếm ra tiền đều vui cười không ngậm được miệng, còn những dân làng không tham gia tập thể quán rượu cũng không được chia hoa hồng, biết được người khác kiếm được tiền, bấy giờ ngoài hối hận ra thì chính là ghen ghét.



Hồ Thẩm Nhi ở trong nhà đứng ngồi không yên, hiện tại bà ta hối hận đến xanh cả ruột.



"Ôi trời đất ơi, mọi người nói coi sao lúc đó đầu óc chúng ta lại thiếu hiểu biết, không chịu tham gia chứ? Nếu lúc trước mà tham gia, hiện tại nhà chúng ta cũng có thể được chia vài đồng rồi, haiz, không phải chỉ là mấy cân cao lương thôi sao, có đáng bao nhiêu đâu cơ chứ, đương không lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế, haiz-"



Bà ta lo lắng đi tới đi lui trong sân, không kìm được mà than ngắn thở dài.



Hồ Đại Chí nói: "Lúc trước khi nói không tham gia, thái độ của bà kiên quyết nhất mà, giờ lại nói những thứ này thì có ích gi không?"



Hồ Tam Cường luôn là kẻ không có lập trường gì, gặp chuyện là nghiêng trái nghiêng phải.



"Mẹ, hay là chúng ta đến tìm Đại đội trưởng nói thử xem, chúng ta tham gia lại được không?"



"Lúc trước đại đội trưởng đã nói rồi, ngay từ đầu mà không tham gia thì sau này cũng không có tư cách tham gia, thằng nhóc con cái đầu như tờ giấy trang ấy, không có chút trí nhớ nào hết. "



Nhưng Hồ Thẳm Nhi là kẻ thích quấy nhiễu, bà ta nói ngay: "Tam Cường nói đúng đấy, chúng ta đến tìm Đại đội trưởng lần nữa xem, cúi đầu nhận lỗi, nói thêm vài lời có ích chút, người trong cùng một thôn hết mà, nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật mà. "



Hồ Đại Chí ngồi sụp xuống đất, cúi đầu: "Muốn di thì tự bà đi đi, dù sao tôi cũng không đi. ”



Hồ Thắm Nhi gọi con trai cưng của mình: "Tam Cường, con đi với mẹ. "



"Dạ, mẹ. "



Hồ Tam Cường hấp tấp đi theo sau lưng Hồ Tham Nhi, đến nhà Đại đội trưởng.



Nhưng lúc Hồ Thẩm Nhi đưa ra lời đề nghị gia nhập tập thể quán rượu với Đại đội trưởng, lại bị Đại đội trưởng quả quyết từ chối không thương tiếc.



"Ban đầu tôi đã nói rất rõ rồi, từ đầu không gia nhập, về sau bát kể là quán rượu kinh doanh có tốt hay không, các người cũng không thể tham gia vào nữa, tôi không thể nói chuyện mà không giữ lời. Nếu không thì quá bất công đối với những người đã gia nhập ngay từ ban đầu. "



Hồ Thẩm Nhi làm sao mà dễ dàng bị một câu của Đại đội trưởng làm bỏ cuộc giữa chừng được, bà ta giỏi quấy rối nhất mà.



"Ôi, Đại đội trưởng là, lúc đó đầu óc của tôi toàn rễ cây, nghe người khác nói sợ quán rượu không trồng được cao lương, Đại đội trưởng, chúng ta đều là người cùng thôn cả, ông sắp xếp chút đi. Chúng ta gia nhập chỉ khiến cho quán rượu vẻ vang thêm. thôi, tuyệt đối sẽ không kéo chân quán rượu đâu, ông đồng ý đi. "



"Không được, tôi không đồng ý Với các người được. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận