Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 959: Vô Tình Gặp Nhau Ở Tiệm Cơm 2

Triệu Quân dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiết Ngạn Thần: "Không phải anh hối hận vì cưới thanh niên trí thức Lạc đấy chứ? Vây nên thanh niên trí thức Lạc mới đặc biệt tìm đến đây đánh đuổi con chuột nhẫn tâm là anh."



"Đi đi đi, ai là con chuột nhẫn tâm?”



"Vậy tại sao lúc này họ lại đến đây?"



"Họ."



Tiết Ngạn Thần liếc nhìn anh ấy: "Không nói với cậu.”



AI kêu cậu tò mò, tôi cho cậu tức chết. "Rốt cuộc thì có chuyện gì thế?"



Tiết Ngạn Thần càng không nói thì Triệu Quân càng tò mò, trong lòng điên cuồng muốn buôn chuyện khiến đầu của anh ấy ngứa ngáy, anh ấy gãi liên tục lên ngực đến xước da.



"Anh Thần, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?”



"Không nói với cậu. Cậu là loại Si tình còn tôi là một con chuột nhẫn tâm, chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu”, có gì để nói chứ?”



*Tư tưởng khác nhau thì không làm việc được với nhau



"Anh mở miệng ra là châm chọc, anh biết em tò mò mà còn không nói cho em nghe.” "Đúng rồi, tôi muốn cậu tò mò đến chết đấy."



"Anh không nói thì thôi. Em ra ngoài gặp thanh niên trí thức Lạc rồi nói với cô ấy là Lý Tuyết vừa ý anh rồi. Anh muốn vứt bỏ cô ấy để nói chuyện yêu đương với Lý Tuyết, sau đó anh sẽ thành re hiền của sư đoàn trưởng Lý."



"Cậu nói bậy."



Tiết Ngạn Thần che miệng Triệu Quân lại.



"Cậu chém gió ít lại cho tôi, nếu cậu dám nói hươu nói vượn trước mặt Tĩnh Nghiên thì tôi sẽ lột da cậu đấy."



Triệu Quân mỉm cười: "Nếu hai người không có mâu thuẫn gì thì tại sao lúc này thanh niên tri thức Lạc lại đến đây, chẳng phải anh về thẳng nhà là được rồi sao?"



"Nói cho cậu nghe một tin tốt, có thể tôi không cần phải rời khỏi đây."



"Anh còn có thể tiếp tục phục vụ quân đội sao?”



"Ứm."



Tiết Ngạn Thần gật đầu.



"Ôi trời, tốt quá rồi."



Triệu Quân kinh ngạc không thôi, anh ấy vỗ mạnh lên vai của Tiết Ngạn Thần: "Sao lại phong hồi lộ chuyển như thế, mau nói cho em biết đi."



"Tôi nói là có thể thôi, kể ra thì cũng nhờ tôi may mắn tìm được một người văn võ song toàn, mưu trí dũng cảm, một người vợ tốt bụng xinh đẹp.”



"Nói trọng điểm!"



"Trọng điểm chính là..."



Tiết Ngạn Thần nói cho Triệu Quân nghe mục đích mà Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đến đây, Triệu Quân nhịn không được cảm thán: "Đúng là phong hồi lộ chuyển mà, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, không ngờ chuyện này lại có thể xoay chuyển vào thời điểm mau chốt."



*Thành ngữ cổ: nghĩa là thấy phía trước không còn đường nhưng đột nhiên hy vọng xuất hiện



"May mà có vợ tôi."



Người đàn ông tràn đầy tự hào nói: "Nhưng mà có thể nằm bắt được cơ hội này cũng có công lao của bà nội tôi nữa."



"Vậy thì em chúc mừng anh trước."



"Cảm ơn."



Trước khi Triệu Quân đi, Tiết Ngạn Thần còn căn dặn anh ây: "Sáng sớm mai tôi muốn ra ngoài đưa bà nội và vợ tôi đi ăn nên cậu tự đến nhà ăn một mình đi."



"Không thành vấn đè."



Triệu Quân hơi ghen tị với Tiết Ngạn Thần, anh ấy không chỉ có vợ mà còn có bà nội đến đây nữa còn Triệu Quân thì không có ai cả.



Ôi, một mình cô độc quá.



Thật sự anh ấy rất nhớ Trân Trân.



Sáng sớm hôm sau Tiết Ngạn Thần đến nhà khách tìm ba nội và Lạc Tĩnh Nghiên, sau đó anh đưa họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn sáng rồi lại tiếp tục ở bên họ.



Ở nhà ăn quân đội, Lý Tuyết lại muốn "vô tình gặp nhau" với Tiết Ngạn Thần ở nhà ăn, mấy ngày nay cô ta đều chỉ có thể nhìn thấy Tiết Ngạn Thần vào sáng sớm còn hai bữa ăn còn lại thì căn bản không thấy bóng dáng anh đâu.



Tuy nhiên lần này thì ngay cả buổi sáng cô ta cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiết Ngạn Thần đâu mà chỉ nhìn thấy một mình Triệu Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận