Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 870: Gặp Nhau Ở Cửa Hàng Bách Hóa 1

Cô ta nhìn trông giống như một cô con dâu hiếu thảo, hiền lành mà đảm đang, lần nữa lại nắm lấy cánh tay của mẹ Tiết.



"Thật sự không cần đâu, làm phiền con quá rồi."



Mẹ Tiết lại tiếp tục từ chối, lần này Lục Bảo Châu giữ chặt cánh tay bà, khiến mẹ Tiết rất khó rút tay ra lần nữa.



"Không phiền đâu ạ, Không phiền đâu ạ, con đang rất rảnh luôn đó Dì."



"Vậy, vậy cũng không cần đâu, chúng ta lập tức chuẩn bị quay trở về rồi" Nghe me Tiết vừa nói như vậy, Lục Bảo Châu sắc mặt thật sự có chút khó coi, cô ta nhìn thấy mẹ Tiết và Tiết Ngạn Thần hình như đang đi lên phía tầng hai, bọn họ sao có thể muốn về nhà chứ?



Cô ta buông cánh tay mẹ Tiết ra với vẻ mặt chán nản.



Lục Bảo Châu cảm nhận ra được, mẹ Tiết dường như không muốn cô ta đi theo, Tiết Ngạn Thần cũng lạnh lùng với cô ta, mẹ con bọn họ thực sự không thích cô ta sao, sợ làm phiền hay là Tiết Ninh Nam vẫn chưa nói chuyện cô ta xem mắt với Tiết Ngạn Thần cho bọn họ biết 2



Cô bạn vẫn luôn im lặng bên cạnh nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của cô ta liền nhanh chóng cười trêu chọc, nhưng thực ra là đang giúp cô ta nói chuyện.



"Di à, hai người cũng đừng ngại, dù sao Dì và Bảo Châu cũng sắp trở thành là người một nhà rồi, để cô ấy giúp Di chọn quần áo thì chẳng có gì đâu ạ?"



"Cái gì?"



Mẹ Tiết ngay lập tức bị sốc, bà làm sao sẽ cùng Lục Bảo Châu có thể trở thành một gia đình được chứ?



Rất nhanh, bà liền nghĩ đến một khả năng, quay đầu về phía con trai mình.



Lúc nãy ánh mắt Lục Bảo Châu vẫn dán chặt vào con trai bà, lại dùng mọi cách để lấy lòng bà, chính là đã nhìn trúng con trai bà rồi chứ gì.



Nhưng mà, nếu con bé này thích con trai bà thì bọn họ có khả năng trở thành người một nhà sao?



Thật là nực cười



Lúc này, Lục Bảo Châu rất xấu hổ khi bạn mình kể cho Di ấy nghe về mối quan hệ tương lai của cô ta với nhà Tiết, nhưng trong lòng cô ta lại rất vui vẻ.



Cô ta liếc nhanh về phía Tiết Ngạn Thần, sau đó ngượng ngùng cúi thấp đâu.



Tiết Ngạn Thần đang chăm chú nhìn cặp kẹp tóc hình con bướm xinh đẹp trên quầy đối diện, một chút anh cũng không nhìn cô ta, mà cũng không biết tại sao cô ta lại ngượng ngùng như vậy.



Sau đó, chỉ thấy đôi chân dài của Tiết Ngạn Thần bước về phía trước, đi thẳng đến quây tính tiền đằng kia, anh bảo nhân viên bán hàng lấy chiếc kẹp tóc hình con bướm trong tủ ra, đặt vào tay anh rồi ngắm nghía cẩn thận, khi cảm thấy vừa lòng, anh mới hài lòng mua nó.



Lục Bảo Châu nhìn thấy anh đi mua kẹp tóc hình con bướm, cô ta càng ngượng ngùng hơn.



Cô ta chỉ là mơ mơ hồ hồ bày tỏ một chút rằng mình thích anh, anh liền đi mua quà tặng cho mình, hóa ra anh thích mình đến như vậy, cô ta mong họ có thể ở bên nhau nhiều hơn.



Tim cô ta đập dồn dập ở trong lồng ngực như hươu nhảy, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, khuôn mặt thoa phấn càng ngày càng đỏ lên.



Cô bạn bên cạnh lại trêu chọc cô ta: "Ôi, Bảo Châu, cậu xem người ta đều thích cậu nhiều như vậy, đối xử tốt quá đi, nhanh như vậy liền đi mua kẹp tóc tặng cậu rồi kìa, chắc chắn là muốn làm quà tặng vào lần xem mắt đó rồi."



Mẹ Tiết lạnh lùng nhìn cô ta: "..."



Ai mà tin tặng cho cô ta chứ!



Lục Bảo Châu giả vờ xấu hỗ đây cô bạn: "Đừng nói nhảm, sao có thể nhanh như vậy?"



Nhưng nếu Tiết Ngạn Thần không phải mua kẹp cho cô ta thì anh mua cho ai chứ? Anh tặng quà cho cô ta nhanh như vậy, sau này cô ta nhất định sẽ mua lại cho anh một món quà tử tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận