Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 269: Liếc Mắt Đưa Tình 2

Lạc Tĩnh Nghiên không từ chối anh chắc chắn là do cô không quan tâm đến điểm này mà cô vừa ý phương diện khác của anh, nhưng đây là tôn nghiêm của đàn ông đáy!



Hôm nay anh buộc phải giải thích rõ ràng với Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Quả thật em đã nghe người ta nói như vậy, hơn nữa còn nghe nhiều người nói rồi. Lúc đầu khi ở Bắc Kinh có một cô gái theo đuổi anh nhưng anh lại từ chối cô ấy, thế là mẹ của cô ấy nói phương diện đó của anh không được. Sau đó khi em vừa lên tàu hỏa thì đã nghe nói rồi, sau này thì lại nghe người trong thôn nói nữa."



"Cho nên em tin sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Ban đầu thì em tin vì lúc đó em còn chưa quen biết anh. Sau này khi quen thân với anh rồi thì có đôi lúc em cũng nghi ngờ nhưng em nghĩ mối quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức hỏi loại vẫn đề này nên em chưa hỏi."



Tiết Ngạn Thần nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói từng chữ một: "Vậy bây giờ anh sẽ nói cho em nghe, nếu em kết hôn với anh thì anh tuyệt đối sẽ không để em sống như góa phụ mà ngược lại sẽ khiến em hạnh phúc hơn."



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ đến những cảnh tượng sau khi kết hôn thì khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, cô đưa tay véo lên người Tiết Ngạn Thần như nghiêm phạt.



"Còn chưa phải người yêu mà anh đã bắt đầu giở trò lưu manh rồi!"



Lạc Tĩnh Nghiên không ngờ rằng bình thường Tiết Ngạn Thần luôn giữ hình tượng trầm on thận trọng nhưng sau khi bộc lộ bản chất thật thì bản lĩnh giở trò lưu manh còn vượt xa người xuyên không từ thời hiện đại đến như cô nữa.



Nếu như cô kết hôn với anh thì cuộc sống sau này sẽ không thấy nhạt nhẽo.



Tiết Ngạn Thần rất thích thứ cảm giác liếc mắt đưa tình với cô, anh chủ động thừa nhận mình sai: "Anh xin lỗi, anh sai rồi. Nếu em cảm thấy khó chịu thì có thể véo thêm vài cái nữa."



Bây giờ Lạc Iĩnh Nghiên mới phát hiện ra cô mới vừa véo vào thắt lưng anh, bắp thịt ở thắt lưng quá rắn chắc nên cô veo rất mất Sức.



"Em không véo nữa... không thèm véo... tốn sức lắm."



"Vậy để anh véo giúp em."



Lạc Tĩnh Nghiên vô thức nắm nay anh rồi đột nhiên lại buông ra.



"Bỏ đi, anh cũng đừng véo, cũng đâu phải có khuynh hướng bạo ngược đâu."



Khoảnh khắc vừa rồi khi cô nắm lấy tay anh, sự đụng chạm mềm mại đó dường như khiến anh cảm thấy như mình đang sở hữu một nửa thế giới, không được... anh phải nhanh chóng để Lạc Tĩnh Nghiên chính thức trở thành người yêu của mình, anh muốn sở hữu toàn bộ thế giới của cô.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Chúng ta quay lại chuyện chính đi, chắc chắn là anh cũng muốn hỏi em tại sao lại nghi ngờ phương diện đó của anh có vấn đề mà lại ưng thuận anh có đúng không?”



"Anh đã biết đáp án của em rồi, anh sẽ khiến cho suy nghĩ của em như dệt hoa trên gắm."



Cho đến tận khi trời sắp tối thì hai người họ mới chuẩn bị xuống núi.



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn đang mặc áo khoác của Tiết Ngạn Thần, khi Tiết Ngạn Thần đưa cô xuống núi thì cô muốn trả lại áo khoác cho anh nhưng anh ra hiệu cô đừng trả.



"Khi nào đến Tri Thanh Điểm thì em hãy cởi, đừng để lạnh cóng."



Cả Ho Béo và Hắc Hỗ đều bắt được chuột, chúng ngậm chuột trong miệng nhưng bây giờ chúng không dám đến quá gần họ nên chỉ lén lút đi ở đằng sau.



Đến ngoài cổng Tri Thanh Điểm, Lạc Tĩnh Nghiên trả lại áo khoác bông cho anh rồi để anh đi.



Sau khi Tiết Ngạn Thần rời di thì Hỗ Béo và Hắc H6 mới nhanh chân tiến vào trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên, chúng đều muốn Lạc Tĩnh Nghiên nướng chuột cho chúng ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận