Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 127: Viện Gia Chúc Của Nhà Nhà Máy Thực Phai

Chuong 127: Vien Gia Chúc Của Nhà Nhà Máy Thực Phẩm 2



"Bà nội, cái này cũng không phải là đại ân đại đức gì. Vậy được, cháu nói cho ngài chính là, cháu gọi Lạc Tĩnh Nghiên.”



"Thật tốt, Tĩnh Nghiên. Đứa nhỏ, cháu sống ở đâu? Bà nội có thời gian đến thăm cháu."



"Vẫn là đừng đi bà nội, không cần, đúng rồi, còn phải đưa tên trộm đến cục cảnh sát." Cô rất sợ hai người nọ không áp chế được yên trộm, để cho tên trộm trốn thoát.



Bà lão Tần nói: "Bà cũng đến đi, bà là người bị hại, nếu bà không đến, sợ rằng không thể chứng minh hang là tên trộm."



"Vậy chúng ta đi chung.”



Đến cục cảnh sát, cảnh sát liếc mắt nhìn liền nhận ra, tên trộm này là một tên tái phạm, một tháng trước mới từ trong tù thả ra, lại giở trò cũ.



Đồng chí cảnh sát rất khâm phục đối với Lạc Tĩnh Nghiên, trao tặng cho cô một tắm giấy khen "Dám làm việc nghĩa".



Ra khỏi cục cảnh sát, bà lão Tần bỗng nhiên đỡ eo, nói mình không thoải mái.



Lạc Tĩnh Nghiên đỡ bà: "Bà nội, cháu đưa bà đến bệnh viện."



"Không cần, cô gasim đây là bệnh cũ của bà, về nhà nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, cháu, cháu có thể đưa bà về nhà không?"



"Được, bà nội."



Lạc Tĩnh Nghiên đỡ bà lão Tần vào viện gia chúc của nhà máy thực phẩm, bà lão Tần lại bảo cô đỡ mình đến phòng.



Bà lão nói: "Cháu gái, nếu đã đến rồi, con nước xong rồi lại đi."



Lạc Tĩnh Nghiên giờ mới hiểu, bà lão vừa rồi là giả bệnh.



"Bà nội, đưa bà về đến cháu cũng yên tâm, cháu phải về nhà còn có việc, đã không thể ở đây với ngài được.”



Bà lão Tần biết không giữ được cô, nói: "Vậy được rồi, cháu nhớ, đây là địa chỉ nhà bà nội, sau này lại đến thị trấn, tới nhà bà nội ngồi."



"Vâng, bà nội."



Khi Lạc Tĩnh Nghiên bước đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà để một quyễn tài liệu Điều Lệ Quản Lý Nhà Máy Thực Phẩm) , trên tài liệu viết vài chữ Tần Vinh Quang, quản đốc nhà máy thực phẩm.



Bà lão Tần chú ý đến ánh mắt cô, nói: "Tần Vinh Quang là con trai bà, nếu cháu ở bên ngoài gặp chuyện gì, đều có thể nói nó."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, sau đó rời đi, khi nhanh chóng đến xe bò bên kia, lặng lẽ lấy ra nắm mèo khô, nắm tuyết trắng khô, súp lơ khô, các loại rau khô từ trong không gian, còn có miếng đậu hủ do người thợ ở kiếp trước đã làm xong dự trữ ở không gian, lấy ra một miếng, một bó miến nhỏ, hai cân nắm tươi, hai cân táo và hai cân quýt, một bó hành tây, gừng tỏi, gần như chất đầy chiếc gùi.



Đến nhà, đã gần giữa trưa, các thanh niên tri thức đều đang dùng cơm, thấy cô cõng chiếc gùi trở lại, mỗi một người đều rất hâm mộ.



Nếu có điều kiện, họ cũng muốn mở bếp một mình.



ĐN nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên ung dung tự tại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhất, cô bị Lạc Tĩnh Nghiên lừa đi 150, nhiều tiền như thế, đủ de cô xây một ngôi nhà.



Ba mẹ cô tạm thời không gửi tiền đến cho cô, thời gian hai tháng này chắc chắn sẽ không tốt. Buổi trưa Lạc Trường Thiên còn phải trở về dùng cơm, Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng nấu cơm.



Buổi chiều, sau khi Lạc Trường Thiên trở lại trường học, Lạc Tĩnh Nghiên mới lấy ra những thứ cô có được ở chợ đen.



Mở vải gói đồ ra, bên trong là một bức tượng Phật Quan Âm bằng ngọc trắng, tượng Quan Âm dường như được chạm khắc rất tinh xảo, trông rất sống động.



Cô tìm kiếm năm tháng điêu khắc trên tương Quan Âm, kết quả phát hiện được thực hiện bởi một triều đại rất thịnh vượng ở nước ta thời xưa, cách ngày nay đã có lịch sử 1. 500 năm, Phật giáo rất thịnh vượng ở triều đại đó, cho dù là người dân hay là hoàng thất, đều rất kính trọng Quan Âm và Phật, dẫu cho đến hiện nay, Quan Âm cũng là đối tượng được mọi người kính trọng cúi lạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận